Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 415: Pháo hôi xinh đẹp trở thành vạn nhân mê (4)

Ngày cập nhật : 2025-10-03 13:49:38
Chớp mắt đã sang đông.
Giang Chiêu ôm một ly sữa nóng, ngồi trên bậc thềm đình hóng mát. Cậu không hiểu tại sao chị gái lại nhất định bắt mình phải kết thêm nhiều bạn tốt. Nhưng chỉ cần cậu kết bạn, chị sẽ rất vui.
Buổi tối, chị sẽ ở bên cạnh cậu ngủ.
Cho nên cậu miễn cưỡng chịu đi kết bạn. Nhưng cách kết bạn của Giang Chiêu lại rất kỳ lạ.
Cậu giống như đi câu cá, chỉ ngồi yên trên bậc thềm, ai chủ động đến nói chuyện với cậu thì người đó chính là "bạn tốt" của cậu.
Còn bản thân cậu, tuyệt đối không bao giờ chủ động.
"Ơ, lâu rồi cậu không đến đó nha." Giang Chiêu uống một ngụm sữa nóng, liếm đi vết sữa trắng quanh môi, "Cậu trốn ở đó làm gì thế, chỗ đó lạnh lắm, lại đây đi, bên này có nắng mà."
Đến gần rồi, Giang Chiêu mới phát hiện Giang Trầm hình như lại bị người ta bắt nạt.
Trên người cậu chi chít vết thương: roi quất, bỏng lửa, phỏng sắt... còn có những vết thương Giang Chiêu chưa từng thấy.
Tóc tai rối bù bù.
Thế nhưng đôi mắt đen to tròn kia vẫn sáng lấp lánh, cậu rụt rè mím môi, trên má hai lúm đồng tiền khẽ lõm xuống:
"Không đâu, mình sắp phải về rồi."
Đây là lúc cậu tranh thủ nhân cơ hội gã đàn ông kia ra ngoài uống rượu mới lén lút chạy ra đây.
Giang Chiêu lại uống thêm một ngụm sữa nóng, khuôn mặt trắng trẻo hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nghiêng đầu hỏi:
"Cậu cũng đang chơi trò chơi hả?"
"Trò chơi là gì?" Giang Trầm tò mò.
"Là..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=415]

Tiểu Giang Chiêu gãi gãi đầu nghĩ một lát, "Chị gái mình lúc băng bó vết thương cho mình nói, đó là ông trời đang chơi trò chơi với mình. Ông trời không phải cố ý làm mình bị thương đâu, nên mới để chị đến cứu mình! Nhưng bây giờ cậu còn nặng hơn mình nhiều, chứng tỏ ông trời cũng đang chơi trò chơi với cậu đó!"
Giang Trầm ngẫm nghĩ rồi gật mạnh, nhe hàm răng sữa trắng tinh cười rạng rỡ:
"Đúng vậy, mình cũng đang chơi trò chơi... Nhưng trò chơi này thật đau quá."
Dẫu vậy, khóe môi cậu vẫn cong lên dịu dàng, ngoan ngoãn.
Nếu là trò chơi, thì chắc chắn sẽ có lúc chị đến cứu cậu, đúng không?
Giang Chiêu nghĩ ngợi vài giây, tháo chiếc bình nước hoạt hình trên cổ đưa cho cậu, bên trong là đầy ắp nước mật ong:
"Khi nào đau thì uống chút mật ong này đi. Mỗi lần mình bệnh, chị đều dỗ mình bằng cách này. Bình thường chỉ được một thìa mật thôi, nhưng mình bệnh thì được hai thìa lận!"
"Ồ."
Giang Trầm rón rén ôm chặt bình nước vào lòng, mím môi:
"Nhưng... cậu đưa bình cho mình rồi, cậu thì sao?"
"Không sao đâu, mình cũng chẳng muốn cái này nữa, mình có rất nhiều bình như thế, ngày nào chị cũng pha mật ong cho mình mà."
Giang Chiêu uống nốt ngụm sữa cuối cùng:
"Chị nói uống sữa sẽ cao lớn, mình mong mình sớm cao lên để bảo vệ chị!"
Giang Trầm chớp mắt.
Cậu cũng muốn cao lớn để bảo vệ chị.
Nhưng đến cơm ăn còn chẳng đủ, sữa thì không có, cao lên kiểu gì đây?
"Giang Chiêu!"
"Chị bảo em đi kết bạn, chứ không bảo em làm Khương Thái Công!"
Tiếng thiếu nữ đột ngột vang lên.
Giang Trầm hoảng hốt, ôm chặt bình nước chui vào bụi trúc bên cạnh.
Cậu bây giờ vừa xấu vừa bẩn.
Không thể để chị thấy được, chị sẽ sợ mất.
Bàn Thư vừa nhai rôm rốp túi khoai tây chiên, vừa nheo mắt:
"Cách em kết bạn là ngồi phơi nắng ở đình thế này sao? Vương Tiểu Thúy nói em chưa bao giờ chơi với tụi nó, bạn bè ở đâu ra hả?"
Giang Chiêu muốn nói, cậu có bạn tốt chứ.
Cậu chỉ tay vào bụi trúc sau lưng Bàn Thư:
"Bạn tốt của em đang trốn ở đó đó."
Bàn Thư hơi sững lại, quay đầu nhìn.
Trong bụi trúc trống rỗng, chẳng có ai cả.
"Giang Chiêu, giờ còn biết nói dối nữa hả?" Bàn Thư nheo mắt, "Đi thôi, về ăn cơm."
Rất lâu sau, Giang Trầm mới rón rén bò dậy, phủi sạch bụi bặm trên người, nhẹ nhàng thở phào.
May quá, chị không phát hiện ra cậu.
Cậu mím môi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hôm nay lại được gặp chị rồi, đúng là một ngày may mắn!
...
Giang Trầm lê thân thể nặng nề trở về nhà. Bỗng cánh cửa gỗ phía sau bị đá tung ra, cả người cậu run bắn lên. Nỗi sợ ăn sâu vào xương tủy lập tức ùa về.
Cậu nhanh chóng bưng nồi thức ăn vừa nấu xong ra, nhưng vóc người quá nhỏ, đứng trên ghế con vẫn khó với tới.
Người đàn ông say rượu húc đổ chiếc ghế. Giang Trầm ngã mạnh xuống đất, canh nóng hắt lên vết thương chưa kịp liền sẹo, đau đến mức mặt mày trắng bệch, nhăn nhó.
"Mày là sao chổi! Tao thua bạc đều tại mày hết đó!"
Cửa lớn mở toang.
Gió lạnh ùa vào, quất từng nhát dao lên cơ thể cậu.
Một nhát, một nhát, như bị lăng trì.
Dù máu chảy đầm đìa, gã vẫn không ngừng tay.
Giang Trầm co rút người lại, bàn tay nắm chặt viên socola. Trời lạnh, viên kẹo từng tan chảy nay đã đông cứng lại, méo mó xấu xí.
Y chang như chính cậu vậy.
Cậu nhớ lại lời Giang Chiêu nói.
Đây là trò chơi của ông trời.
Rồi chị sẽ đến cứu cậu.
Nhưng cậu quên mất, chị chỉ có một...
Chị đã cứu Giang Chiêu rồi.
Sẽ không bao giờ cứu Giang Trầm nữa.
À... Cậu nhận ra điều đó từ bao giờ nhỉ?
Phải rồi.
Chính là năm Giang Trầm mười lăm tuổi.
Cậu khi ấy đã rất đẹp. Da trắng nõn, đường nét gương mặt sắc sảo, cằm gọn gàng, ngũ quan rõ ràng.
Lão cờ bạc sau khi uống rượu, bàn tay bẩn thỉu ghê tởm sờ lên mặt cậu.
"Chưa ngủ với đàn bà bao giờ đúng không? Đàn ông cũng làm mày sướng được, nào, chổng mông lên..."
Ghê tởm đến phát nôn.
Lão già cởi quần, mùi tanh hôi nồng nặc lập tức tràn ngập căn phòng.
Trong tay Giang Trầm nắm chặt một con dao làm bếp.
Không có tiền mua dao mới, lưỡi dao đã cùn, rỉ sét cong queo.
Chàng thiếu niên ngoan ngoãn, gương mặt vẫn mỉm cười nhạt, hai lúm đồng tiền sáng ngời xinh đẹp.
Cậu không nhớ mình đã chém bao nhiêu nhát.
Khi mặt trời lên, cậu quay đầu lại.
Gương mặt vấy đầy máu.
Như ác quỷ bò lên từ địa ngục báo thù.
Rõ ràng là đang cười.
Nhưng độ cong nơi khóe môi lại khiến người ta rùng mình ớn lạnh.
Lão say rượu nằm sõng soài, thoi thóp hơi tàn.
Giang Trầm lạnh lùng chém thêm vài nhát, sâu đến tận xương.
Cậu chỉ là chính đáng tự vệ thôi.
Dù gì ai cũng biết trong nhà này có một con súc sinh sống cùng một đứa trẻ đáng thương.
Cảnh sát đến.
Lão già không chết, hoặc có thể nói, là Giang Trầm cố tình không để hắn chết.
Kết quả, lão phải vào tù, sống không bằng chết.
Còn Giang Trầm, lại nhận được tất cả thương xót từ mọi người.
Ừm...
Đã nói rồi mà.
Cậu vốn rất đáng thương.
...
Thiếu niên có ba báu vật.
Một là cái tên của cậu.
Hai là viên socola.
Ba là chiếc bình mật ong.
Tất cả... đều là những thứ Giang Chiêu không cần.
...
Mùa đông năm nay lạnh đến tận xương tủy. Lại còn một trận mưa xối xả như dao cắt.
Bàn Thư xoa tay, chạy đến cửa tiệm hoa tránh mưa. Hôm nay không ngờ lại mưa, cô chẳng mang theo ô.
"Chị gái, đi cùng nhau nhé?"
Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nam trong trẻo, ấm áp.
Bàn Thư quay đầu lại, thấy một thiếu niên hơi nghiêng đầu, mỉm cười với mình.
Cậu có mái tóc nâu hạt dẻ hơi xoăn, mặc đồng phục trường trung học Nhân Xuyên bên cạnh.
Thân hình cao gầy, dáng vẻ kiêu ngạo mà thanh khiết.
Cậu đi đến bên Bàn Thư, chưa vội mở ô, chỉ kiên nhẫn nghiêng đầu lắng nghe cô nói.
"Hửm? Chị gái."

Bình Luận

0 Thảo luận