Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 229: Cô gái xấu xí trên show hẹn hò trở thành vạn nhân mê (16)

Ngày cập nhật : 2025-09-16 14:18:37
"Đều có mặt cả sao?"
Người phụ nữ mặc áo bó xám ngắn hở eo, bên dưới phối váy ngắn màu đen, phác họa đường cong gợi cảm. Dáng vẻ cô ta vừa quyến rũ vừa đầy sức công kích.
Trong nguyên cốt truyện, cô ta chính là vì Thẩm Kỳ Chu mà tham gia chương trình này.
Chỉ là, nguyên chủ với bọn họ vốn ít có giao tiếp.
Nhiều hơn nữa, Bàn Thư cũng không rõ.
Đổng Tư Gia vừa quyến rũ vừa tinh nghịch ném cho Thẩm Kỳ Chu một ánh mắt đưa tình:
"A Chu, còn ngây ra đó làm gì, mau tới giúp em mang hành lý vào đi chứ? Nặng chết người rồi..."
Lời vừa dứt, tất cả ánh mắt ngạc nhiên và tò mò đồng loạt dồn về phía Thẩm Kỳ Chu.
Không ngờ Thẩm Kỳ Chu lại quen biết nữ khách mới đến, hơn nữa dường như quan hệ còn rất tốt?
Thẩm Kỳ Chu hơi nâng mí mắt, nhàn nhạt liếc cô ta một cái.
Không trả lời.
Sự yên lặng kéo dài khiến Đổng Tư Gia có chút lúng túng.
Đuôi môi cô ta hơi gượng gạo, dò xét nhìn về phía Bàn Thư.
Đó là cô gái đẹp đến mức chỉ cần nhìn một lần đã khiến cô ta khó chịu trong lòng.
Huống hồ, Thẩm Kỳ Chu dường như còn có cảm tình không tồi với người con gái xa lạ mà xinh đẹp này.
"Các người quen nhau à?" Cuối cùng vẫn là Thành Minh Nguyệt đứng ra hòa giải.
Đổng Tư Gia lập tức lại nở nụ cười, liếc nhìn Thẩm Kỳ Chu đầy mờ ám:
"Đúng vậy, hơn nữa còn sớm đã từng gặp qua cha mẹ hai bên rồi cơ..."
----Livestream nổ tung.
【Cái quái gì thế?!】
【Má ơi má ơi, Thẩm Kỳ Chu với con nhỏ này dây dưa mập mờ còn muốn bám lấy Thư Thư của chúng ta? Đồ không biết xấu hổ!】
【Trong này có ẩn tình gì không? Nhìn Thẩm Kỳ Chu đâu giống có hứng thú với nữ số bốn...】
Thẩm Kỳ Chu sợ Bàn Thư hiểu lầm.
Anh luống cuống nắm chặt lấy tay áo cô, siết thật chặt, như thể vậy mới có được một chút an tâm.
"Anh với cô ta chẳng liên quan gì cả."
Anh mím môi:
"Anh không thích cô ta. Em... em đừng hiểu lầm..."
Đổng Tư Gia đến nụ cười cũng gượng không nổi nữa.
Cô ta vốn tưởng thái độ mập mờ của mình sẽ khiến Bàn Thư nổi giận, thậm chí cãi nhau với Thẩm Kỳ Chu, nảy sinh rạn nứt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=229]

Nhưng cô ta vạn lần không ngờ, cô gái xinh đẹp kinh diễm kia lại giữ dáng vẻ lạnh nhạt, dửng dưng.
Ngược lại, chính Thẩm Kỳ Chu lại nói với giọng điệu thấp hèn đến thế.
Thấp đến nỗi như rơi xuống bụi đất.
Đổng Tư Gia chưa từng thấy vị thiếu gia cao cao tại thượng, sinh ra đã ngậm thìa vàng ấy có một mặt hèn mọn như vậy.
Trong lòng cô ta tức đến muốn phun máu!
Bàn Thư dịu dàng cong môi, lông mày tinh xảo tựa tiên nữ lạnh lùng.
"Thư Thư, canh lê nguội mất, mau uống đi." Thịnh Dã xúc một thìa canh lê trắng trong, đưa đến bên môi Bàn Thư. Ánh mắt cậu hờ hững liếc Đổng Tư Gia:
"Cô quen Thẩm Kỳ Chu à? Vậy hay quá, mang anh ta đi luôn, đừng để anh ta bám lấy Thư Thư như cao dán chó nữa!"
Thẩm Trác đầu ngón tay khẽ động, trong mắt thoáng qua vẻ tán đồng.
Kỳ Hoài cũng cảm thấy Thịnh Dã nói rất đúng.
Tống đối thủ cạnh tranh đi, anh cầu còn chẳng được.
Loại phụ nữ như Đổng Tư Gia, Thịnh Dã đã gặp nhiều.
Đầy tham lam lợi ích.
Vừa khát khao tình yêu đàn ông, vừa dựa vào đàn ông để gõ cửa vào thượng lưu, vừa muốn cuộc sống xa hoa, vừa ra vẻ mình là thánh nữ dũng cảm theo đuổi tình yêu.
Thịnh Dã khẽ cụp mắt mệt mỏi, nhẹ giọng:
"Uống thêm chút nữa, hửm?"
Bàn Thư hơi nhíu mày, đẩy tay cậu ra:
"Không ngọt."
Thịnh Dã thoáng sững lại:
"Tôi đã cho thêm rất nhiều đường rồi đó, chẳng lẽ chị chê tôi nấu dở?"
Ừ thì, đại thiếu gia nhà họ Thịnh nói khóc là khóc thật.
Hốc mắt đỏ ửng, giây sau liền rưng rưng muốn rơi lệ.
Bàn Thư bất đắc dĩ, đành thuận theo tay cậu, uống cạn bát canh lê.
Thịnh Dã lúc này mới thỏa mãn xoa đầu cô.
Quá chói mắt.
Thẩm Trác thản nhiên liếc bàn tay chướng mắt của thiếu niên kia.
Nên chặt bỏ thôi. Anh nghĩ.
Trong đầu thoáng hiện vô số ý nghĩ máu tanh khủng khiếp, nhưng tất cả tức giận đều hóa thành lớp ác ý đen đặc. Vậy mà gương mặt anh vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa tựa gió mát trăng sáng.
【Điểm ác ý của ký chủ sắp đột phá 100, xin ký chủ hãy khống chế cảm xúc nhé~】
Thẩm Trác cụp xuống đôi mắt đen sâu không đáy:
"Chuyện gì vậy? Cô ấy chẳng lẽ không có tình cảm đặc biệt với Thẩm Khuyết sao? Rõ ràng đã biết tôi chính là Thẩm Khuyết, tại sao đối với tôi vẫn lạnh nhạt như vậy?"
Anh sắp phát điên rồi.
Thẩm Trác gần như biến thái, điên cuồng khao khát ánh mắt của cô.
Trong mắt Bàn Thư, chỉ có thể có một mình anh.
Trong đầu, hệ thống dùng giọng trẻ con vui vẻ nhắc nhở:
【Đối phương có hệ thống cao cấp hơn tôi đấy, ký chủ đã làm nhiều nhiệm vụ thế giới rồi, đây là lần đầu gặp phải một kẻ cũng là người làm nhiệm vụ nha!】
Thẩm Trác chính là một người làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của anh là không ngừng xuyên qua tam thiên tiểu thế giới, giúp Thiên Đạo tu bổ những lỗ hổng.
Lỗ hổng của thế giới này là: Nam nữ chính Kỳ Hoài và Lâm Sở Sở vốn phải thông qua một chương trình tên 《Đảo Tình Yêu》 mà gặp gỡ, yêu nhau, cuối cùng kết hôn, đạt kết cục happy ending.
Nhưng nam chính Kỳ Hoài lại yêu nữ phụ pháo hôi Bàn Thư, hơn nữa vì cô mà lạnh nhạt nữ chính. Nữ chính mất hào quang vạn nhân mê, nam chính cũng bởi Bàn Thư mà cuối cùng u uất mà chết.
Nhiệm vụ của Thẩm Trác ở thế giới này chính là: đưa câu chuyện trở về đúng quỹ đạo.
Rõ ràng, lỗ hổng của thế giới này chính là Bàn Thư.
Theo phong cách thường ngày của anh.
Bất luận là hãm hại hay dụ dỗ, cũng phải khiến Bàn Thư yêu anh, sau đó để cô thân bại danh liệt.
Để tất cả mọi người nhìn rõ "bộ mặt thật" của cô, rồi ghét bỏ, nhổ nước bọt.
Chỉ là, Thẩm Trác không ngờ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy cô, linh hồn anh đã gào thét đòi yêu cô.
Anh chỉ muốn cô yêu mình.
Vì thế anh đã dùng lá bài tẩy - đạo cụ có thể nhìn thấy hồi ức quan trọng nhất trong lòng cô.
Và anh đã thấy một thiếu niên tên Thẩm Khuyết.
Trùng hợp thay, trong tên bọn họ lại có một chữ giống nhau.
Cho nên, anh chọn trở thành Thẩm Khuyết, thay thế thiếu niên kia. Như vậy rất tốt. (Sốp đoán cũng đúng rồi nè)
Nhưng cô dường như căn bản không để tâm đến thiếu niên đó.
【Ký chủ đừng quên nhiệm vụ của mình nha~】
Thẩm Trác lạnh lùng:
"Câm miệng."
Hệ thống vội vàng ngậm lại.
Đã muộn rồi, Thành Minh Nguyệt đơn giản giới thiệu cho Đổng Tư Gia vài quy tắc chương trình, sau đó trở về phòng nghỉ.
Như thường lệ, Bàn Thư lại nhận được bốn tin nhắn rung động.
Điện thoại vang lên bốn tiếng liên tiếp.
Lúc này cô vẫn chưa về phòng.
Ánh mắt của Đổng Tư Gia và Lâm Sở Sở đồng loạt đổ dồn về phía Bàn Thư.
Bàn Thư vẫn bình thản.
Cô mở điện thoại, thậm chí còn cố ý đọc nội dung tin nhắn ngay trước mặt họ.
Lâm Sở Sở tức đến mức gần như nghiến nát răng!
Đổng Tư Gia càng thêm căm ghét trong lòng.
Một lát sau, khi Bàn Thư trở về phòng mình, bốn người đàn ông vốn nhìn nhau không thuận mắt cũng đồng loạt trở về phòng, tránh nhìn thấy cảnh chướng mắt.
Đầu ngón tay trắng nõn của Bàn Thư chậm rãi lướt qua mấy chữ nhỏ trên màn hình.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào mắt cô, soi rõ cảm xúc thâm sâu khó dò nơi đáy mắt.
Thẩm Trác: 【A tỷ. Tôi đợi em ngoài ban công.】
Một lát sau, Bàn Thư đẩy cửa bước ra ban công.
Ban công không bật đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt phủ xuống gò má tinh xảo của người đàn ông, dáng người cao gầy mờ ảo, ẩn hiện như quỷ dữ trong bóng tối.
"Em đến rồi."

Bình Luận

0 Thảo luận