Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 28: Xấu nữ học đường trở thành vạn nhân mê (3)

Ngày cập nhật : 2025-09-14 14:59:56
Năm năm tuổi, Bàn Thư lên cơn sốt cao không dứt. Khi đó, Hứa Văn Phương - người vừa gả vào nhà với tư cách mẹ kế - từng thề thốt sẽ chăm sóc thật tốt cho đứa trẻ mất mẹ sớm.
Thế nhưng, khi Bàn Thư lên cơn sốt, bà ta chẳng buồn gọi bác sĩ gia đình, ngược lại còn khóa chặt con bé trong phòng, che giấu tất cả mọi người.
Văn Phương muốn biến cô bé thành một kẻ ngốc nghếch. Nhưng mạng của Bàn Thư lớn, cô không bị ngốc đi - chỉ là dây thanh quản bị hỏng, từ đó giọng nói trở nên khàn đục, khó nghe.
Người ba chẳng hay biết gì, đi công tác trở về, vui mừng định ôm lấy cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu. Thế nhưng ông chỉ nhận được sự né tránh im lặng và xa cách của một đứa trẻ năm tuổi.
Cô không hiểu, vì sao giọng nói của mình đột nhiên trở nên khó nghe đến vậy...
Vì sao ba lại rời đi, còn "dì Phương dịu dàng" lại nhốt cô trong căn phòng tối tăm, lạnh lẽo, thì thầm ép cô phải c.h.e.c...
"c.h.e.c" nghĩa là gì?
Mẹ từng nói, dì Phương là người bạn thân nhất của mẹ.
Mẹ mất rồi, dì Phương nhất định sẽ thương yêu cô.
Thế nhưng, "c.h.e.c" lại là gì? Không ai nói cho cô biết, tại sao mẹ lại biến mất...
Đầu của Bàn Thư đau như muốn nứt ra, đau đến mức tưởng như sắp c.h.e.c.
Nếu c.h.e.c rồi có thể gặp lại mẹ... thì có lẽ cũng không đáng sợ.
Kể từ đó, cô bé vốn đáng yêu ngoan ngoãn trở nên trầm mặc, ít nói.
Trong mắt mọi người, cô chỉ là một đứa trẻ đờ đẫn, mà "đờ đẫn" lại là tính từ khiến người lớn chán ghét.
Ngôi biệt thự xa hoa, bữa tối cả nhà quây quần, nhìn qua ấm áp vui vẻ.
Nhưng khi Bàn Thư bước vào, bầu không khí lập tức đông cứng lại.
Tất cả đều đang nhắc nhở cô: mày không được hoan nghênh ở đây, mày chỉ là kẻ dư thừa.
Bàn Thư nhếch môi cười nhạt.
Văn Phương nặn ra vẻ hiền hòa, giọng điệu ôn nhu:
"Thư Thư về rồi à? Dì còn tưởng muộn thế này con ở nhà bạn qua đêm. Đợi chút, dì đi chuẩn bị cơm tối cho con."
Thái độ "cam chịu, nhẫn nhịn" của Văn Phương khiến ba cô lập tức nổi giận:
"Ăn thì ăn, không ăn thì thôi! Còn phải chuẩn bị riêng cho nó? Đúng là bị chiều hư rồi!"
Bàn Thư cúi mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống nền gạch.
Ba cô nhíu mày, giọng hạ thấp:
"Sao vậy?"
Nỗi tủi thân dồn nén cuối cùng cũng vỡ òa:
"Vì sao ba chưa bao giờ hỏi con... tại sao lần nào con cũng về muộn, bất kể có ba ở nhà hay không?"
Ngồi cạnh, Hứa Oánh Oánh - chị khác ba khác mẹ - liền dịu dàng lên tiếng:
"Ba à, có lẽ Thư Thư học mệt quá nên tủi thân thôi. Hôm nay con còn nghe nói, Thư Thư làm một thầy giáo phải nhập viện nữa đó, thật là lợi hại."
Bàn Thư im lặng không biện giải.
Đợi đến khi Oánh Oánh diễn xong vai "chị gái hiền", cô nghẹn ngào nhìn người ba là chỗ dựa duy nhất của mình:
"Tại sao ba không bao giờ hỏi con nguyên nhân?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=28]

Trong lòng ba, con chính là đứa trẻ hư phải không?"
"Mỗi lần xe đưa đón chỉ chở chị Oánh Oánh về, rồi lái đi luôn... Con cố gắng chạy theo nhưng mãi không đuổi kịp. Sau đó, tài xế cũng chẳng thèm chờ con nữa."
"Con không quan trọng sao?
Chị thì ngồi xe sang về nhà, còn con phải dùng đôi chân tự đi bộ.
Nơi này... còn là nhà của con nữa không?"
Ba cô sững sờ, không ngờ sự thật lại là thế.
"Con nói gì? Tài xế Vương toàn không đón con ư?"
"... Vâng."
Ngay lúc ấy, Văn Phương từ bếp bước ra, trên tay bưng khay thức ăn:
"Thư Thư, mau đến xem này. Toàn là món con thích, dì cố tình nấu cho con đó."
Nhưng trong mắt ba cô, đó toàn là đồ chiên dầu mỡ - rán gà, rán thịt.
"Con ăn mấy thứ này sao?"
Thư Thư khẽ cười:
"Con chưa bao giờ thích, chỉ là dì bảo tay nghề dì kém, chỉ biết làm món này... nên con vẫn ăn."
Ánh mắt cô lướt qua bàn đầy những món vừa ngon vừa bổ dưỡng.
"Hóa ra, dì đâu chỉ biết làm mấy thứ này."
Sắc mặt Văn Phương thoáng cứng lại.
Một thiếu nữ đang tuổi dậy thì, lâu ngày ăn đồ chiên dầu, chưa kể có lẽ còn bị bỏ thêm chút "gia vị" khiến dễ béo phì, nổi mụn...
Sao có thể không biến dạng?
Ba cô lúc này mới giật mình nhận ra - ông vốn chẳng hề hiểu con gái mình.
Trong khi Văn Phương gần như không duy trì nổi chiếc mặt nạ "dịu hiền đảm đang", thì Bàn Thư lại im lặng, không nói gì thêm.
Im lặng mới là nhát dao sắc bén nhất.
Cô lặng lẽ quan sát từng gương mặt với vẻ thích thú, giống như trò tiêu khiển.
Nếu cô nói thêm, ba sẽ chẳng tin.
Ngược lại, sự im lặng sẽ khiến ông sinh nghi - để chính ông tự điều tra.
Và điều quan trọng hơn cả:
Kẻ "trà xanh" (giả vờ đáng thương) giỏi nhất chính là cô!
Một cô bé bị mẹ kế và chị kế hãm hại, mất đi dung mạo, hỏng giọng nói, suýt nữa thành ngốc, lại bị người người chán ghét...
Vai kịch này, thật sự rất đáng mong đợi.
Trước khi lên lầu, Bàn Thư mỉm cười dịu dàng:
"Không sao đâu, dì ạ. Con biết dì là người đối xử với con tốt nhất trên đời này. Con tin dì không hề cố ý."
Câu nói này khiến ba cô thoáng cau mày:
"Là ai dạy con nói vậy? Cái gì mà 'người đối xử tốt nhất', thế còn ba thì sao?"
Bàn Thư chớp mắt vô tội:
"Là dì nói mà. Dì bảo, dì là người đối xử với con tốt nhất, đáng để con tin tưởng nhất..."
Trong lòng ba cô bỗng dấy lên một nỗi nghèn nghẹn khó tả.
Còn Văn Phương, nụ cười trên mặt đã cứng ngắc.
Thư Thư lại dịu dàng bổ sung:
"À đúng rồi, dì ạ. Con quyết định giảm cân. Con không muốn bị bạn bè chê cười nữa. Rõ ràng trước đây dì bảo, béo mới dễ thương, trẻ gầy thì chẳng ai thích. Nhưng... dì đã sai rồi."
Văn Phương vội vã cười gượng:
"Phải rồi... dì đâu biết con lớn rồi, bắt đầu yêu cái đẹp. Được thôi, từ mai dì sẽ chuẩn bị thực đơn lành mạnh cho con. Là lỗi của dì sơ suất. Thư Thư sẽ không trách dì chứ?"
"Con sẽ không trách. Cảm ơn dì."
Thiếu nữ ngước mắt, bước lên cầu thang, khuôn mặt thờ ơ hờ hững.
Trong đôi mắt nửa khép nửa mở kia, ánh lên tia sáng nguy hiểm, giống như thú con trông có vẻ vô hại nhưng đang dần lộ ra móng vuốt sắc bén.

Bình Luận

0 Thảo luận