Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 147: Bị móc tim cướp phổi, bạch nguyệt quang chân chính trở thành vạn nhân mê (11)

Ngày cập nhật : 2025-09-15 15:34:44
Ánh trăng phủ xuống tầng mây xám mờ.
Người đàn ông khựng lại một thoáng:
"Tiểu thư là người mà anh nhất định phải thề c.h.e.c đi theo, sao có thể không quan trọng?"
"Em không hiểu."
"Rõ ràng trước đó, anh và tiểu thư vốn chỉ là người xa lạ, hoặc có thể nói, chẳng hề quen thân."
Người đàn ông thở dài, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng dịu dàng:
"Hiện tại, anb không muốn nói những lời có thể khiến tiểu thư bối rối, tiểu thư chỉ cần biết, em rất quan trọng."
"Trong thế giới của Thời Lâm, nếu không có tiểu thư, hắn sẽ ngừng vận hành, cho đến khi diệt vong."
Loại tình cảm này đến quá mãnh liệt, dữ dội.
Hắn chưa kịp suy nghĩ, thì đã biến thành một chiếc lồng khóa chặt, giam cầm hắn không cách nào thoát ra.
"Vậy nên, tiểu thư, hãy ngoan ngoãn, nghe lời, chấp nhận trị liệu được không?"
Thiếu nữ trầm mặc, không nói.
Thời Lâm cau mày:
"Anh chỉ muốn em sống tốt."
Bàn Thư đẩy hắn ra, thân hình ẩn trong bóng tối, giọng điệu bình thản:
"Người có nguồn tim tương thích với em e có An Hạ Hạ, đúng không? Em không thích cô ta, cũng không thích trái tim dơ bẩn, đầy tính toán, cay nghiệt của cô ta. Em không muốn trở thành loại người như cô ta."
"Em nghe ở đâu cái luận điệu vớ vẩn này?"
"Đó là sự thật."
Bàn Thư lùi lại nửa bước, ánh trăng phủ xuống thân hình yểu điệu của cô, ngay cả nét quyết tuyệt trên gương mặt cũng sáng lên khiến người ta kinh hoàng.
Cô cố chấp nói:
"Cho dù em lập tức c.h.e.c, em cũng sẽ không dùng trái tim của cô ta."
Thời Lâm không hiểu tại sao cô lại mang thành kiến mạnh mẽ như thế đối với An Hạ Hạ.
Giống như hắn không thể hiểu nổi tại sao "nguyên chủ" phải mở to mắt nhìn từng cơ quan trong cơ thể mình bị mổ lấy, ném vào thùng rác.
Trong mắt Thời Lâm, đại tiểu thư có hơi tùy hứng.
Cô được che chở quá tốt, chưa từng hiểu giá trị của sinh mạng.
Đặc biệt là tính mạng của đại tiểu thư, còn quý hơn cả ngàn vạn An Hạ Hạ.
Bầu không khí trở nên căng cứng.
Cuối cùng, thiếu nữ vùng ra khỏi phòng.
Không hẳn là một cuộc cãi vã quá kịch liệt.
Thời Lâm gọi điện cho thư ký, dặn người âm thầm theo sau vị tiểu thư bướng bỉnh, có gì bất thường phải báo ngay cho hắn.

"Má ơi, tao vừa thấy tiên nữ!"
Nghe giọng điệu khoa trương của bạn thân Bàng Bác, chàng trai trẻ lười biếng dựa vào sofa da mềm, mắt chẳng buồn ngẩng lên, lông mày cau lại đầy bực dọc.
Sao đến giờ chị ấy vẫn chưa nhắn lại cho mình?
Chắc là bận thôi.
Không phải là lạnh nhạt mình đâu.
Anh quên mất, đó vốn dĩ là cách anh hay dùng để từ chối người khác.
"Đúng là tiên nữ!" Bàng Bác đặt chai rượu xuống, đỏ mặt đứng lên, "Tao chuẩn bị qua làm quen đây!"
"Ừm." Hạc Gia Lễ lười nhác khẽ hừ một tiếng.
Nhưng khi vô tình ngẩng mắt, nhìn thấy thiếu nữ hằng đêm thương nhớ xuất hiện, anh lập tức bật dậy, khiến cả đám người đang uống rượu bị hù cho sợ.
"Chị..."
Thế nhưng, Bàn Thư lại mỉm cười nhìn Bàng Bác, như thể hoàn toàn không thấy anh.
Công bằng mà nói, Bàng Bác cũng khá điển trai, sạch sẽ, thư sinh, người thầm mến anh ta cũng không ít. Nhưng so với Hạc Gia Lễ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=147]

thật sự không có chút nào để so sánh.
Hạc Gia Lễ ấm ức cụp đôi mắt hoa đào câu hồn:
"...Chị."
Thấy hai người chuẩn bị trao đổi liên lạc, anh lập tức bước tới che màn hình di động của Bàn Thư, nhất quyết không cho Bàng Bác quét mã QR.
Bàng Bác ngẩn người:
"Ê bro, cậu chơi vậy không nghĩa khí à?"
"Cút, cô ấy là bạn gái của ông đây."
Hạc Gia Lễ sải tay ôm chặt thiếu nữ vào lòng, kiêu ngạo tuyên bố quyền sở hữu.
Thật ra, tim anh đã đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài!
Bàng Bác còn luyến tiếc liếc nhìn Bàn Thư một cái.
Thấy cô chỉ cười tủm tỉm không phản bác, anh ta liền thất vọng cúi đầu, quay về uống rượu tiếp.
Sau khi Bàng Bác rời đi, Hạc Gia Lễ bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Bàn Thư, vội vàng buông tay ra như bị bắt quả tang.
"Chị, cái thằng đó không tốt đâu, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, chị đừng bị vẻ ngoài hào nhoáng của hắn lừa gạt."
"Vậy còn em thì sao?"
Bàn Thư chống cằm, nhẹ giọng hỏi.
Hạc Gia Lễ chỉ cảm thấy sống lưng mình tê dại, không kiềm được nghiêng người lại gần.
"Em không bừa bãi."
"Em rất sạch sẽ, chị."
Anh nhẹ nhàng móc lấy ngón út của cô:
"Hôn chị, được không?"
Bàn Thư lắc đầu, chỉ khẽ rướn gần hơn, đủ để Hạc Gia Lễ ngửi thấy hương rượu thoang thoảng từ người cô.
Không nồng nặc, nhưng khiến anh say mê đến chóng mặt.
Cô vốn không ghét anh.
Dù sao, trong năm mục tiêu công lược, Hạc Gia Lễ là người duy nhất không hề có liên quan đến "nguyên chủ", cũng chưa từng bắt nạt cô ấy.
Chỉ là, yêu đương với một thiếu niên như thế, lúc chia tay chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Nhưng... để chơi đùa thì cũng không tệ.
Bàn Thư khẽ chạm môi cậu, cười khẽ, giọng điệu lười nhác mà trêu chọc:
"Chị bao em nhé?"
"Ừm." Anh cầu còn chẳng được.
"Muốn bao nhiêu tiền?"
"Chị muốn cho bao nhiêu cũng được."
Bàn Thư bật cười:
"Được, đây là căn hộ A, tòa 3 biệt thự Phượng Tê. Tối nay dọn đến đó đi."
Phải nói, nuôi trai đẹp đại học thế này... cảm giác cũng thú vị thật.
Hạc Gia Lễ chẳng hề khách sáo, nhận lấy chìa khóa nhét vào túi, liền cúi xuống hôn lên bờ môi đỏ mà mình hằng khao khát.
So với tưởng tượng còn ngọt ngào, mềm mại hơn.
Trong mối quan hệ bệnh hoạn không cân bằng này, anh chỉ muốn tìm mọi cách chiếm lấy chút lợi ích.
Hạc Gia Lễ hôn rất dịu dàng.
Nhưng Bàn Thư không thích kiểu hôn nơi đông người.
Cô đẩy anh ra:
"Em ở ký túc xá à?"
"Ừ, phần lớn thời gian ở trường."
"Vậy đi dọn đồ, chị đưa em về."
Hạc Gia Lễ cong môi cười, nụ cười tỏa sáng rực rỡ giữa ánh đèn màu, sạch sẽ đẹp đẽ như nam chính bước ra từ truyện tranh học đường.
Cái khí chất ngời ngời của một "cao lãnh chi hoa" thiếu niên.
Anh cởi áo khoác ngoài, khoác lên vai nàng:
"Chị đi xe đến sao?"
"Ừm."
Nhân viên bãi xe bị sắc đẹp của Bàn Thư làm cho ngẩn ngơ, cẩn thận lái chiếc Aston Martin trắng ra, cung kính trao chìa khóa cho cô.
Hạc Gia Lễ yêu xe như mạng.
Hầu hết chi tiêu mỗi tháng đều đổ vào xe.
Chỉ liếc qua đã nhận ra chiếc Aston Martin này vừa ra mắt vài ngày trước, toàn cầu chỉ có duy nhất một chiếc.
Trước đó, anh từng muốn mua cho Bàn Thư, còn trả giá gấp đôi, nhưng bên kia chẳng thèm để mắt.
Nếu chiếc xe này là của chị ấy, thì mọi chuyện đều hợp lý cả.
Anh ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, thu lại hết vẻ ngạo mạn, bất cần.
Rất có ý thức "tiểu bạch kiểm" được bao nuôi.
"Chị, đến đại học A."
Bàn Thư thoáng ngừng tay:
"Em học đại học A à?"
"Ừ, sắp tốt nghiệp rồi. Còn chị học trường nào? Đại học B hả?"
"Cũng gần vậy, từng học hai năm ở đại học B, sau đó sang Penn."
Hạc Gia Lễ kinh ngạc nhìn nàng.
Bàn Thư khẽ cười:
"Sao, nhìn không giống à?"
"Không... chỉ là cảm thấy chị quá hoàn mỹ, càng tìm hiểu..."
Càng khiến người ta sa vào, không thể tự thoát ra.

Bình Luận

0 Thảo luận