【Đinh ---- Người chơi đăng nhập phó bản thành công.】
【Chủ đề phó bản lần này: "Biệt thự Kinh Tình". Từ khóa: "Cặp đôi". Độ khó phó bản: 5 sao.】
【Nhắc nhở: 1. Hãy mau chóng rời khỏi tòa biệt thự u ám và quỷ dị này; 2. Hãy đề phòng dị loại trà trộn vào trong người chơi; 3. Nhân vật của bạn là du khách.】
【Cấm kỵ trong trò chơi: 1. Người chơi phải duy trì nhân vật, không được OOC (thoát vai); 2. Phải tuân theo tiến trình sự kiện, không được cố ý ngăn cản hay thay đổi quy luật phát triển sự kiện, kẻ vi phạm sẽ bị xóa sổ.】
【Chúc người chơi chơi vui vẻ.】
Giọng nói lạnh băng của hệ thống vang lên bên tai Tầm Hạc.
Cậu mở đôi mắt sáng trong, trong suốt như thủy tinh lưu ly, âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một tòa biệt thự cổ kính và xa hoa.
Phong cách tổng thể mang hơi hướng cung đình Tây Âu.
Đèn chùm pha lê treo trên trần nhà lắc lư dữ dội, như thể chỉ chờ giây phút tiếp theo sẽ rơi thẳng xuống.
Ngoài cửa sấm chớp ầm ầm. Cậu đứng nơi cửa ra vào, cả người ướt sũng. Theo thiết lập nhân vật mà hệ thống đưa ra, hiện tại cậu nên là một du khách bị mưa lớn bất ngờ nên mới chạy vào biệt thự để tránh mưa.
Trong biệt thự đã có 3 nam và 2 nữ.
Trong đó có một đôi trông rõ ràng là tình nhân, hành động thân mật.
Thấy Tầm Hạc bước vào, ánh mắt một cô gái sáng rực lên, lóe lên vẻ kinh diễm mãnh liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=437]
Với kiểu ánh mắt này, Tầm Hạc đã quen, nhưng bên cạnh cô gái, bạn trai lại trừng cậu đầy khó chịu.
Cô gái nhiệt tình hỏi:
"Cậu cũng vào đây trú mưa à?"
Tầm Hạc nhàn nhạt đáp: "Ừ."
Một cô gái khác chống cằm đánh giá cậu một hồi, ý vị không rõ mà nói:
"Biệt thự này có chút kỳ lạ."
Mỗi người chơi đều có thiết lập nhân vật riêng, không thể OOC.
Vì vậy, lời bọn họ nói không chỉ phải phù hợp với thân phận của mình, mà còn phải cảnh giác với những kẻ dị loại trà trộn trong người chơi, hoặc NPC ẩn nấp trong bóng tối. Nếu sơ ý, rất dễ bị NPC nhận nhầm là dị loại rồi giết chết.
Tầm Hạc vốn ít nói, cậu không trả lời thêm, chỉ bước lên hỏi:
"Không có chủ nhân sao?"
"Có chứ."
Đằng sau vang lên một giọng nam ưu nhã nhưng quỷ dị.
Cậu xoay người lại. Những người chơi khác cũng giữ nguyên nhân vật của mình, hoặc hiếu kỳ, hoặc cảnh giác nhìn người đàn ông phía sau Tầm Hạc.
Hoặc nói đúng hơn ---- NPC.
Dù đã đi qua rất nhiều phó bản, Tầm Hạc cũng chưa từng gặp NPC nào đẹp đến vậy.
Người đàn ông mặc lễ phục đuôi tôm bằng nhung, khí chất cao quý tao nhã. Làn da hắn trắng bệch, môi đỏ như máu, vừa giống quý tộc trong cung đình phương tây, lại vừa như ma cà rồng trong truyện cổ tích Gothic.
Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười không hề cứng nhắc mà lại toát ra vẻ nhàn nhã, vui vẻ:
"Các người là nhóm khách đầu tiên của lâu đài này."
Hắn dừng lại hai giây, rồi tiếp tục:
"Tiểu thư rất vui vì các người đến đây. Bởi trong những năm tháng dài đằng đẵng cô đơn, thiếu bạn chơi, tiểu thư thường u sầu. Nhưng có các người bầu bạn, ta tin rằng tiểu thư sẽ nhanh chóng vui vẻ trở lại."
Tầm Hạc âm thầm ghi nhớ từng câu hắn nói.
"Tiểu thư thiếu bạn chơi nên buồn bã..."?
Vậy thì vai trò của mấy người chơi bọn họ là gì? Khiến "tiểu thư" vui vẻ? Rốt cuộc tiểu thư kia bị bệnh gì?
Cậu khẽ cọ đầu ngón tay, chìm trong suy nghĩ.
Đúng lúc này, nam sinh trong cặp đôi kia không nhịn được mà hỏi:
"Vậy vị tiểu thư ấy ở đâu?"
Ánh mắt Tầm Hạc khẽ nheo lại. Chỉ thấy khuôn mặt vốn đang tươi cười của người đàn ông bỗng trở nên âm trầm. Đèn chùm pha lê trên trần càng lắc dữ dội, phát ra những tiếng "cạch cạch" va chạm, khiến da đầu người ta tê dại.
"Tiểu thư đang ngủ."
"Nếu làm phiền đến giấc ngủ của tiểu thư, cô ấy sẽ rất tức giận... mà khi tiểu thư tức giận, bữa tối của các người có thể sẽ phải thay đổi cách đưa đến trước mặt."
Hắn chậm rãi dịu giọng, mỉm cười:
"Tiểu thư là cô gái xinh đẹp nhất thế gian. Nếu có thể, xin hãy khen ngợi cô ấy thật nhiều, như thế tiểu thư sẽ rất vui."
Nói xong, hắn bước đến cuối hành lang, rồi dần bị bóng tối nuốt chửng.
Không ai nhìn rõ hắn biến mất thế nào.
Sau khi người đàn ông rời đi, bầu không khí trong biệt thự lập tức trở nên tĩnh lặng và quỷ dị.
Sợ hắn lén theo dõi từ phía sau, nên nhóm người chơi chỉ dám khẽ trao đổi thông tin nhân vật.
Đôi tình nhân: nam là Kim Hồng, nữ là Phương Viên.
Cô gái còn lại tên Lâm Vụ, thân phận là họa sĩ ra ngoài tìm cảm hứng sáng tác.
Ngoài Tầm Hạc, còn có 2 nam sinh khác, nhìn qua tuổi không lớn lắm, gương mặt gần như giống hệt, chẳng khác nào sinh đôi.
Nhưng phong cách lại hoàn toàn trái ngược:
Một người mặc hoodie thương hiệu, trên cổ đeo dây chuyền thánh giá bạc, mái tóc rõ ràng đã uốn nhuộm, ngũ quan tinh xảo toát ra vẻ lười nhác, phóng túng. Toàn thân đều là khí chất bất cần, ngông cuồng.
Người còn lại thì ngược hẳn.
Cậu ta mặc áo sơ mi xanh sữa, dáng vẻ ngoan ngoãn, tóc dày mềm mại, nụ cười dịu dàng đầy thân thiện.
Cậu ta liếm môi, lấy từ túi ra một viên kẹo mút, những ngón tay thon dài bóc vỏ kẹo, nhét viên kẹo màu tím vào miệng. Cảm nhận vị ngọt lan tỏa, khóe mắt cậu híp lại thoả mãn như chú mèo nhỏ phơi nắng chiều.
"Em là Sở Chu, còn đây là anh trai em, Sở Tụng."
Tầm Hạc nhìn hai người, ánh mắt lạnh nhạt, cậu thoáng liếc sang chàng trai bất cần, rồi mới đưa tay ra:
"Xin chào, tôi là Tầm Hạc."
"Em từng nghe về anh rồi."
Cậu trai ngoan ngoãn kia mỉm cười, môi cong cong.
Bên ngoài, sấm rền dữ dội, một tia chớp xé rách bầu trời. Trong giây phút ánh sáng trắng lóe lên, tiếng sấm như dã thú gào thét vùng vẫy, khiến người ta nổi hết da gà.
Đúng lúc ấy, một giọng nữ ngọt ngào vang lên:
"Ồn chết mất."
Mọi người ngẩng đầu.
Chỉ thấy một thiếu nữ tuyệt đẹp mặc váy công chúa, trong tay ôm búp bê, nghiêng đầu tò mò nhìn bọn họ:
"Xin chào nhé, những món... đồ chơi của ta~"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận