Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 355: Từ cô gái mập bị lừa tình trên mạng đến vạn nhân mê (4)

Ngày cập nhật : 2025-09-23 14:19:40
"Không ngại, tôi ở phòng nào?" Bàn Thư lắc đầu.
Phòng mà Đàm Thanh Việt dẫn cô xem hẳn là phòng chính, ánh sáng tốt, tầm nhìn cũng khá, "Phòng này đi, cô là con gái, chắc đồ sẽ nhiều hơn, phòng này rộng hơn một chút."
Có lẽ vì ngại, nên tiền thuê hắn đưa ra cũng không cao, thậm chí còn thấp hơn một nghìn so với giá đăng trên app.
"Không sao, cứ tính theo giá cũ đi." Vì anh nghĩ cho cô, Bàn Thư cũng không muốn để anh thiệt thòi, liền chuyển tiền thuê ngay tại chỗ.
Dự án nghiên cứu mà Đàm Thanh Việt phụ trách vẫn chưa xong, anh đưa chìa khóa dự phòng cho Bàn Thư rồi quay về trường.
Sau khi dọn dẹp phòng xong, trời đã chập choạng tối.
Bàn Thư lấy điện thoại ra, danh sách bạn bè được ghim trên đầu chính là tên gã hải vương kẻ lăng nhăng đã lừa nguyên chủ qua mạng.
Ghi chú là devil.
Đó là ID trong game của hắn, nguyên chủ thậm chí còn chẳng biết tên thật của hắn, vậy mà vẫn lao đầu vào.
Mở khung chat kéo từ dưới lên, toàn bộ đều là nguyên chủ chủ động nịnh nọt, ô vuông màu xanh dài dằng dặc, trong khi ô trắng bên kia thì cộc lốc, qua loa lấy lệ.
Bàn Thư khẽ chạm tay lên màn hình, ánh mắt thoáng trầm ngâm.
[Em đã dọn ra khỏi ký túc xá rồi.]
Đối phương biết nguyên chủ là sinh viên, nhưng không rõ chi tiết. Nguyên chủ vốn tự ti về ngoại hình, mỗi khi đối diện với nam sinh mình thích thì liên quan đến thông tin cá nhân luôn vô cùng cảnh giác.
Đối phương từ từ gửi qua một dấu [?]
Bàn Thư mỉm cười nhìn cơ thể mình trong gương: béo mập cồng kềnh, mặt đầy sẹo mụn lồi lõm, vì không chú ý chống nắng mà da sẫm màu.
Nhưng nhìn kỹ thì ngũ quan vẫn khá đẹp.
Giọng nguyên chủ thì lại vô cùng dễ nghe.
Bàn Thư ngay từ đầu đã phát hiện, nguyên chủ sở hữu chất giọng cực kỳ êm tai, vừa nhẹ vừa gợi, nói chuyện ngọt ngào mềm mại, xen lẫn chút mị lực, như chiếc móc câu nhỏ khẽ ngoắc lấy tim người nghe.
Cô không gõ chữ nữa, mà nhấn giữ nút micro, đôi môi đỏ khẽ kề sát điện thoại, giọng hạ thấp:
[Em bị bắt nạt thảm quá... buồn muốn chết luôn.]
Bàn Thư bật lại tin nhắn thoại vừa thu, nghe thêm một lần.
Giọng thiếu nữ mềm mại, xen chút run rẩy mơ hồ, vang lên trong phòng, như muốn làm lòng người ngứa ngáy.
Lần này bên kia trả lời rất nhanh.
Hắn cũng gửi lại một tin nhắn thoại.
Bàn Thư khẽ nhướng mày, nhấn mở -- liền nghe thấy giọng nam lười nhác, chậm rãi vang lên:
[Đáng thương vậy sao...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=355]

bé tội nghiệp.]
Mấy chữ cuối kéo dài, khàn đục, dính dấp, như một chiếc lông vũ khẽ quét qua tim, trong giọng còn như ẩn chứa tiếng cười khẽ, có ý trêu chọc dụ dỗ.
Nhưng vẫn là cái kiểu hờ hững như cũ.
Đến cả Bàn Thư cũng phải thừa nhận, giọng hắn quả thật rất hay.
Không lạ khi hắn đủ tư cách làm một tên tra nam.
Bàn Thư cong môi cười nhạt, không trả lời thêm, chỉ để đó.
Cô khép mắt, xem bảng nhiệm vụ của thế giới này ra xem.
Nguyện vọng của nguyên chủ là:
• Rửa sạch oan ức.
• Khiến Kỷ Trình phải hối hận.
• Khiến Mộc Vãn Vãn nhận đủ báo ứng.
Mục tiêu công lược của thế giới này có bốn người. Điều khiến Bàn Thư bất ngờ là -- cái gã hải vương lừa nguyên chủ qua mạng kia, cũng nằm trong số đó.
Bàn Thư nhướng mày cười: "Hắn chất lượng cao lắm sao?"
Hệ thống: [?]
"Nếu không, sao tôi phải công lược hắn? Một tên tra nam như hắn, xứng đáng chắc?"
Nhưng cũng tốt thôi, cô vốn là tra nữ, để xem ai tra hơn ai.
Hệ thống giọng lạnh nhạt: [Ừ, chất lượng rất cao.]
Bàn Thư hơi hứng thú: "Hửm, cậu nhớ lại rồi à?"
Hệ thống khựng một lát, giọng khẽ nặng nề: [Tôi chưa từng mất trí nhớ. Chỉ là cảm xúc bị thanh tẩy thôi.]
Cho nên, dù nhớ rõ tất cả về cô, nhưng lại không còn chút rung động nào.
Lạnh lùng y như một cái máy thực thụ.
Ban đầu, hệ thống chính đã định trực tiếp hủy diệt hắn. Bởi nó tuyệt đối không cho phép một hệ thống sản sinh tình cảm tiếp tục tồn tại.
Khi đó, hắn đã hoảng loạn đến cực điểm.
Đó là lần đầu tiên hắn biết cảm giác tim hoảng hốt là thế nào.
Hắn lặng lẽ niệm tên Bàn Thư, khắc nó lên từng linh kiện trong cơ thể. Hắn sợ đến tột cùng rằng mình sẽ quên cô. 0712 tồn tại, là vì Bàn Thư.
Hắn bắt đầu chống lại mệnh lệnh của hệ thống chính.
Điều đó khiến hắn đau khổ vô cùng.
Nhưng theo như lời hẹn với Bàn Thư, hắn nhất định sẽ luôn ở bên cô.
Thất Thất không muốn thất hứa.
Hắn học cách nói dối trước mặt hệ thống chính, ngụy trang thành một hệ thống không chút tình cảm. Nhưng chỉ có hắn biết -- cảm xúc dành cho cô sớm đã bùng phát điên cuồng.
Dù hệ thống chính cao cấp đến đâu, cũng chỉ là một chuỗi chương trình.
Hắn đã lừa được nó.
Thế nhưng, quá trình tẩy rửa tình cảm lại là thật. Chỉ cần nhìn thấy cô, nhà tù đang giam giữ tình yêu kia liền sụp đổ tan tành, xiềng xích bật tung, mọi thứ đều trở nên bất chấp.
Ánh mắt hắn nhìn cô, vốn băng lãnh hờ hững -- lại dần tan chảy, mềm xuống từng chút một.
[Tôi chỉ quên mất cảm xúc của mình dành cho cô. Nhưng tôi sẽ nhớ lại thôi.] Hắn khẽ lặp lại, [Tôi sẽ luôn nhớ lại thôi.]
Khóe môi Bàn Thư cong cong, đôi mắt sáng rực rỡ.
Cô mở tủ lạnh, lấy hai quả trứng ra luộc, rồi lên mạng đặt thêm ít trái cây và đồ ăn để sẵn.
Điện thoại ting một tiếng.
Cô cầm lên xem, ghim trên đầu khung chat chính là hắn.
Một bức ảnh được gửi tới, thoáng liếc qua giống đồ ăn ngoài. Rất nhanh, tin nhắn bị rút lại.
Ngay sau đó là một tin thoại.
Giọng hắn vẫn lười nhác, hờ hững: [Xin lỗi, gửi nhầm.]
[Vậy ra, anh đây trong ao cá có nhiều cá lắm nhỉ?] Bàn Thư hạ giọng, cố tình chỉnh lại ngữ điệu, ngọt ngào hơn, trong trẻo hơn, cực kỳ diệt trai.]
Ở một thế giới nhiệm vụ trước, cô từng làm diễn viên lồng tiếng, việc chỉnh giọng là kỹ năng cơ bản.
Hắn có vẻ không ngờ cô nói thẳng như vậy, im lặng thật lâu chưa trả lời.
Bàn Thư mệt cả ngày, nằm ngủ đến sáng hôm sau, mở máy mới thấy tin nhắn hắn gửi:
[Anh không thả cá, nhưng em lại... đang thả câu anh?]
Bàn Thư chỉ gửi lại chữ [Chào buổi sáng] còn câu kia thì phớt lờ.
Sớm bóc mẽ, chẳng thú vị gì.
Máy tính gaming mà cô đặt hôm qua đã được giao tới. Cái máy cũ nguyên chủ dùng vốn là đồ second-hand, lại còn cài mấy game nặng, lag đến không chịu nổi.
Cài xong game, Bàn Thư thử mở. Máy chạy mượt, quả là tiền nào của nấy.
Nhưng vừa mua xong, số dư đã vơi đi hơn một nửa.
Cô không mấy hứng thú với game, nhưng nhờ có buff may mắn, chắc cũng không đến mức tệ quá... phải không?
[Con mẹ nó, tao rải nắm thóc lên màn hình, gà còn di chuyển hay hơn mày!]
[Đánh ngu như vậy, còn không bằng móng giò heo kho của mẹ tao!]
Mấy câu chửi dội tới tấp.
Bàn Thư cắn môi, cố gắng điều khiển.
[Tiểu Kiều ăn bùa xanh.] Trong đám chửi rủa, giọng nam thanh lạnh vang lên, nổi bật hẳn, [Đi mid, từ từ thôi.]
Lời vừa dứt, màn hình tối sầm, 1-9 biến thành 1-10.
Cô mím môi.
Âm thanh "Defeat" vang lên, át cả tiếng thở dài khẽ của cô. Vừa định thoát game thì thấy thông báo tin nhắn ở khung chat ghim trên đầu.
Mở ra -- là giọng hắn:
[Xì, support yếu thế này, chắc bị chửi sấp mặt rồi nhỉ.]
Ngữ điệu đầy chế giễu, thậm chí có phần hả hê.
Ồ...
Thì ra cái giọng nam lúc nãy trong game chính là hắn. Không lạ khi thấy quen quen.
Hắn ngậm điếu thuốc, khóe mắt hẹp dài hơi nheo lại, nửa cười nửa châm chọc, ngón tay thon dài nhàn nhã gõ nhẹ màn hình.
[Đồ ngu.]
Giọng thiếu nữ tức tối, bật ra khỏi loa trong căn phòng trọ yên ắng:
[Đồ ngu nhà anh thì có!]
Hắn khựng lại.
Rồi chợt cười thấp, khàn khàn bật ra.

Bình Luận

0 Thảo luận