Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 402: Nữ minh tinh đầy scandal tham gia show sinh tồn lại thành vạn nhân mê (20)

Ngày cập nhật : 2025-10-02 14:36:14
Khí chất lười nhác thường ngày của Ninh Yểm hoàn toàn biến mất.
Giờ phút này, anh ta bạo liệt đến mức khiến người khác không kìm được mà sợ hãi.
"Đm mày, sao mày dám hả?"
Ninh Yểm tung từng cú đấm nện thẳng vào người Yến Xuyên, mỗi đòn đều nặng nề, nghe thôi đã thấy đau.
Yến Xuyên cũng không phải dạng dễ ăn hiếp. Hắn lập tức phản ứng lại, hai người đàn ông cao lớn chân dài nhanh chóng quấn lấy nhau, lăn xả đánh nhau túi bụi.
Bên cạnh, thiếu nữ mắt hoe đỏ, lúng túng siết chặt lòng bàn tay.
Chỉ là, trong đôi mắt to tròn ướt át khiến người ta xót xa ấy lại chẳng chứa mấy cảm xúc. Bàn Thư khẽ nhướng mày:
Chậc, đến thật chẳng đúng lúc...
Chỉ còn một chút nữa thôi.
Nhưng mà thế này cũng đủ rồi.
Yến Xuyên chắc chắn sẽ phải nhận ra tình cảm đặc biệt của hắn dành cho cô. Phần còn lại cứ giao cho thời gian.
Cô hoàn toàn chẳng bận tâm trước mắt có phải vì mình mà hai người đàn ông kia đánh nhau hay không.
Cuối cùng, động tĩnh lớn trong hầm rượu cũng thu hút sự chú ý của tổ chương trình và nhóm Lạc Bắc Thư. Khi họ chạy đến nơi, cả căn hầm đã loạn thành một mớ bòng bong.
Thiếu nữ đứng ở một góc, khuôn mặt nhuốm men say, ánh mắt mơ hồ.
Trông y như vừa uống say thật sự.
Lạc Bắc Thư vội bước đến cạnh Bàn Thư, đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô. May mà không sốt, anh mới nhẹ nhõm thở phào.
"Thư Thư, Thư Thư? Em uống say rồi à?" Anh dịu giọng hỏi.
Thiếu nữ ngẩng đầu, khẽ lắc, cười ngơ ngác.
Lạc Bắc Thư bất lực. Anh khum ngón tay, khẽ gõ lên trán cô một cái:
"Uống bao nhiêu thế này."
Từ phía sau, Từ Viên Viên hối hận nói:
"Lúc nãy tôi với Sở Họa ngâm tắm rượu vang, chẳng trách nửa chai rượu để ngoài biến mất, hóa ra bị con nhóc sâu rượu này uống mất rồi."
Ánh mắt Lạc Bắc Thư chợt trầm xuống, dừng lại nơi đôi môi hơi sưng đỏ của thiếu nữ, rồi lại liếc sang thiếu niên gương mặt u ám dữ tợn.
Trong lòng anh đại khái đã đoán được mấy phần.
Cố Thần và Tống Tử Hành dĩ nhiên cũng nghĩ ra, nhất thời chẳng ai vui nổi, mặt mày người nào người nấy khó coi hơn cả.
Bầu không khí lập tức căng cứng, ngột ngạt.
Cố Thần và Lạc Bắc Thư vội nhào đến tách hai người đàn ông đang đánh nhau ra, còn Tống Tử Hành thì khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn họ. Khuôn mặt vốn luôn ngoan ngoãn tươi cười, giờ lại toát ra vẻ xa cách lãnh đạm khó tả.
Trong lòng cậu nghĩ:
Ninh Yểm với Yến Xuyên, tốt nhất đánh chết nhau đi.
Ninh Yểm lúc này như một con sói chăn cừu điên cuồng, ánh mắt đen kịt cuộn trào sát khí khiến người khác lạnh sống lưng:
"Đừng có chạm vào tôi."
"Bình tĩnh lại." Cố Thần nhíu mày.
Yến Xuyên vẫn giữ vẻ thản nhiên, hắn ngẩng mắt, hờ hững nhìn sang Ninh Yểm:
"Hừ, tôi sẽ không buông tay đâu."
Trên gương mặt trắng trẻo của thiếu niên loang lổ vết bầm tím, Yến Xuyên thì cũng chẳng khá hơn, cả hai coi như lưỡng bại câu thương.
Ninh Yểm bước đến trước mặt Bàn Thư, cúi xuống, bực dọc dùng ngón tay búng nhẹ trán cô:
"Anh suýt bị người ta đánh chết rồi, em còn mơ màng say xỉn hả?"
Bị người ta chiếm tiện nghi cũng không biết phản kháng.
Đúng là ngốc nghếch.
"......"
Đến tận xế chiều, Bàn Thư mới lơ mơ tỉnh dậy trên giường. Cô day day thái dương đang nhức nhối, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời phủ đầy ánh hoàng hôn tím ngắt rực rỡ đến chói mắt.
Ban đầu cô chỉ giả vờ say.
Nhưng sau đó lại thành thật say.
Ngủ đến bây giờ, chẳng biết Ninh Yểm ra sao rồi.
Bàn Thư mở bảng nhiệm vụ.
Chỉ số công lược của Ninh Yểm đã đầy.
Chỉ số của Yến Xuyên, vốn mãi dậm chân ở mức 60, vừa nãy cũng đã thay đổi -- lên 80.
Cô lười nhác nhướng mày.
Đẩy cửa ra, bất giác sững lại.
Thiếu nữ cúi mắt, liền thấy thiếu niên co chân dựa vào tường. Nhận ra ánh mắt cô nhìn sang, cậu từ từ ngẩng mi, con ngươi đen láy mơ hồ u ám, khóa chặt lấy cô.
"...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=402]

Ninh Yểm, mặt anh bị sao thế này?"
Nghe giọng nói vương chút quan tâm của thiếu nữ, Ninh Yểm rủ thấp hàng mi, ngón tay khẽ chạm lên vết rách ở khóe môi:
"Không sao, chỉ là đánh nhau một trận thôi."
Bàn Thư tiến lại gần, ngước mắt nghiêm túc hỏi:
"Đánh nhau với ai vậy?"
Trong khoảnh khắc ấy, Ninh Yểm hơi ngẩn ngơ, dao động.
Chẳng lẽ... cô thật sự không nhớ gì sao?
Có khi nào... cô thật sự say đến thế?
"Với Yến Xuyên." Thiếu niên chậm rãi đáp, ánh mắt lại dán chặt lên khuôn mặt cô, mong tìm ra một chút dấu vết nào đó.
Nhưng không.
Hoàn toàn chẳng có gì.
Không hiểu sao, Ninh Yểm lại thở phào nhẹ nhõm.
Anh quá sợ, sợ cô sẽ chọn người khác. Anh sẽ phát điên mất.
"Ồ." Thiếu nữ lại nói - "Chắc chắn là lỗi của Yến Xuyên rồi. Ninh Yểm là em ngoan mà."
Thiếu niên khẽ cười, tiếng cười mang theo vẻ lười nhác. Lọn tóc đen rũ xuống che mất mắt, anh cúi sát lại, môi mỏng khẽ chạm lên đôi môi căng mọng đỏ hồng của thiếu nữ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Bàn Thư, Ninh Yểm nghiến từng chữ:
"Anh không phải ngoan ngoãn gì hết."
Ai mà muốn làm đứa trẻ ngoan.
Anh muốn làm kẻ xấu có thể làm chuyện xấu cơ.
Cuối cùng lại sợ dọa cô hoảng, Ninh Yểm chỉ dám chạm khẽ như chuồn chuồn lướt nước. Chưa đợi Bàn Thư có phản ứng, chính anh đã đỏ bừng vành tai, bối rối đến cực điểm.
Trong lòng Bàn Thư âm thầm cười, ngoài mặt vẫn làm bộ ngây ngô chớp mắt.
"Ninh Yểm."
"Hửm?"
"Không được tùy tiện hôn người khác." Cô nghiêm túc nói.
Bị Yến Xuyên chọc giận đến mức rối loạn, Ninh Yểm liếm môi, giọng lười nhác:
"Anh chưa từng hôn ai khác. Chỉ hôn em thôi được không?"
Bàn Thư: "... Ừm."
Ninh Yểm sững lại.
Khi kịp phản ứng, khóe môi cong lên, ánh mắt sáng rực không che giấu nổi niềm vui. Anh tiến gần thêm, cười dụ dỗ:
"Em nói gì thế, nói lại lần nữa đi, anh nghe không rõ."
Thiếu nữ thản nhiên, giọng kéo chậm:
"Nói gì cơ?"
"Câu em vừa nói đó, nhắc lại đi." Ninh Yểm chẳng vội, thong thả dụ dỗ.
Bàn Thư tinh nghịch cong môi:
"Em có nói gì đâu, anh lạ thật."
Ninh Yểm biết cô cố ý, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng cô, bật cười khẽ.
Ngốc cái gì chứ.
Rõ ràng tinh ranh vô cùng.
Ngoài sân, bếp nướng vẫn còn bày.
Từ Viên Viên và Sở Họa ngồi ăn thịt nướng vui vẻ, thấy Bàn Thư tỉnh, lập tức mắt sáng rỡ, niềm nở gọi:
"Thư Thư, lại đây ăn nướng nè!"
Thiếu nữ khẽ "ừ" một tiếng.
Sở Họa chống cằm quan sát:
"Thư Thư, cô còn nhớ mình đã uống say rồi xảy ra chuyện gì không?"
"Tôi uống say thật hả?" Bàn Thư chậm rãi hỏi.
Sở Họa: "..."
Từ Viên Viên thở dài:
"Lúc cô say, Yến Xuyên với Ninh Yểm đánh nhau kịch liệt. Tôi với Sở Họa đoán chắc chắn là vì ghen tuông tranh giành cô mới đánh nhau. Nhưng cô chẳng nhớ gì, còn Ninh Yểm với Yến Xuyên thì chẳng chịu nói, nên chỉ còn cách hỏi cô. Ai ngờ cô cũng không nhớ luôn."
Bàn Thư cúi mắt, từ tốn nghĩ: Ninh Yểm chắc là để bảo vệ mình thôi.
Trên tầng hai, Yến Xuyên đứng đó, ánh mắt chạm với Ninh Yểm, rồi lại lạnh lùng dời đi.
Ánh nhìn thâm trầm dồn hết về phía Bàn Thư.
Chuỗi hạt Phật vốn giúp hắn an tâm nay lại khiến hắn bực bội chẳng nói thành lời.
Cô không nhớ gì cả.
Chỉ có hắn nhớ rõ mồn một.
Vậy là sao chứ?
Yến Xuyên nặng nề nhíu mày.
Thì ra hắn thích cô.
Thì ra hắn vốn đã thích cô.
"Chị ơi, chị còn say không?" Tống Tử Hành chen đến bên cạnh Bàn Thư, ân cần gắp thịt nướng bỏ vào đĩa cô - "Em nói cho chị biết, Yến Xuyên chẳng phải người tốt lành gì đâu."
Sở Họa và Từ Viên Viên lập tức tò mò nhìn sang.
Ngón tay Ninh Yểm khựng lại, ngẩng mắt, giọng lạnh băng cảnh cáo:
"Tống Tử Hành."

Bình Luận

0 Thảo luận