Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 333: Hoàng thái nữ ăn chơi trác táng trở thành vạn nhân mê (13)

Ngày cập nhật : 2025-09-21 12:47:22
Bàn Thư khẽ mỉm cười:
"Không gặp."
Lam Ngọc lại khuyên:
"Nhưng mà, Thiên Trúc hình như rất gấp gáp."
"Lam Ngọc, giờ ngươi lại còn biết bênh người ngoài cơ đấy." Bàn Thư nửa cười nửa không, khẽ lắc chiếc chuông trên cổ tay:
"Thôi được, để hắn lăn vào đi. Bản điện hạ chẳng có kiên nhẫn mà bày trò tình tang với tình lang của ngươi đâu."
Lam Ngọc lập tức đỏ mặt.
"Điện hạ, nô tài đến cầu kiến không phải do công tử sai khiến, chỉ là công tử đột nhiên sốt cao, nhiều ngày rồi vẫn chưa lui, đại phu nói công tử bị tâm bệnh quấn thân nên mãi chẳng khỏi."
Bàn Thư nhấp một ngụm trà, chậm rãi:
"Vậy ý ngươi là?"
"Cầu xin điện hạ thương xót công tử."
Thiên Trúc quỳ xuống dập đầu thật kính cẩn.
"Điện hạ vốn chẳng phải đại phu, cũng không hiểu y lý, cớ gì chỉ cần điện hạ gặp mặt Tề công tử một lần, hắn liền khỏi hẳn? Thế mới lạ." Thẩm Trác vừa phe phẩy quạt lông vừa liếc mắt lạnh lùng nhìn Thiên Trúc.
Bàn Thư chỉ khẽ nâng mí mắt, không nói gì.
Nụ cười trên môi Thẩm Trác hơi khựng lại:
"Ngươi muốn đi sao?"
Bàn Thư trầm ngâm chốc lát, giọng mang ý tứ khó đoán:
"Ta không thể mặc kệ hắn."

Biệt viện Hồng Sơn.
Tề Dữ nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Nghe tiếng động ngoài cửa, cứ tưởng là Thiên Trúc:
"Thiên Trúc, đi sắc cho ta một ấm trà."
Hồi lâu không có tiếng đáp.
Hắn cố sức mở mắt, gương mặt vốn thanh tuấn giờ chẳng còn chút huyết sắc.
Mơ hồ giữa cơn bệnh, Tề Dữ còn tưởng mình hoa mắt. Nếu không thì sao lại thấy nàng ở nơi này?
Nàng vốn sẽ không đến.
Bàn Thư thở dài khe khẽ:
"Tề Dữ."
Ánh mờ mịt trong mắt hắn dần tan, khi xác định người trước mặt không phải ảo giác, hốc mắt bỗng đỏ lên:
"Điện hạ."
Bàn Thư cúi đầu, giúp hắn kéo lại chăn:
"Ta nghe Thiên Trúc nói rồi. Hãy dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ ngợi gì nữa."
Khóe môi Tề Dữ run lên, vừa định mở lời, bỗng nhìn thấy Thẩm Trác phía sau nàng, liền nghẹn giọng.
Thẩm Trác chậm rãi nhướng mày:
"Vị này chính là Tề công tử? Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Khó trách khiến điện hạ nhung nhớ bao lâu, đúng là có chút tư sắc."
Một câu liền chê bai Tề Dữ chẳng ra gì.
Hắn vẫn cười tà:
"Có điều dạo trước ta cùng thê chủ mới đại hôn, bận rộn không kịp thở. Bởi thế thê chủ sơ sót với Tề công tử cũng là chuyện thường tình, Tề công tử hẳn không trách nàng chứ?"
Thê chủ.
Từng câu từng chữ đều nhắc nhở Tề Dữ ----
Đừng vọng tưởng.
Ngươi vốn không xứng.
Ngay cả làm thị quân cũng là trèo cao.
Tề Dữ tái mặt, môi khô khốc, mím chặt không nói.
"Uống nước."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=333]

Bàn Thư thấy môi hắn nứt nẻ, liền đưa chén nước kề môi hắn.
"Đừng hành hạ bản thân nữa."
Tề Dữ cười gượng:
"Điện hạ muốn nói tất cả là do ta tự chuốc lấy, đúng không?"
Bàn Thư khẽ nhướng mày:
"Ta đâu có nói thế."
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc đắng, chỉ ngửi thôi cũng khiến người ta buồn nôn.
Trên lò vẫn sôi ùng ục nồi thuốc.
Không khí chợt lặng xuống.
Thẩm Trác gần như công khai quan sát Tề Dữ.
Gương mặt bệnh tật nhưng vẫn tinh tế tuấn mỹ như được điêu khắc, ngũ quan nho nhã, khí chất trầm tĩnh thanh khiết, quả thật có vài phần tư cách.
Còn Tề Dữ cũng đang đánh giá hắn.
So với Thẩm Trác, hắn rõ ràng kém hẳn.
Vị công tử nhà họ Thẩm này quả nhiên như lời đồn ---- kinh tài tuyệt diễm, đôi mắt đào hoa luôn như cười như không, lại thêm dung mạo ưu tú tuyệt luân.
Thẩm gia nắm binh quyền.
Địa vị siêu quần.
Thẩm Trác là đích tử duy nhất, thân phận càng thêm tôn quý.
Người như vậy mới xứng với nàng.
Tề Dữ lần đầu nếm trải cảm giác ghen tỵ.

Thiên Trúc sắc thuốc xong, để nguội, Bàn Thư tự tay bón cho Tề Dữ uống.
Tề Dữ vốn không thích vị đắng, lông mày chau lại thật chặt.
Nàng đút một ngụm, hắn uống một ngụm, không chống cự, nhưng mày nhíu tới mức có thể kẹp chết con ruồi.
Một bát thuốc chóng vánh cạn sạch.
Bàn Thư nhanh nhẹn nhét viên mứt ngọt vào miệng hắn.
Tề Dữ ngẩn ra.
Vị ngọt lan tỏa, xua tan đắng chát, ngay cả trái tim vốn nguội lạnh cũng khẽ run rẩy.
Bàn Thư mỉm cười tự nhiên:
"Ta biết ngươi không thích đắng."
Tề Dữ cúi mắt, nước mắt rơi lã chã:
"Điện hạ vì sao lại đối tốt với ta như thế?"
Thẩm Trác nhướn mày, lạnh lùng xen vào:
"Tất nhiên là vì điện hạ chúng ta nhân từ. Dù cho nằm đây là một kẻ ăn mày đầy chấy rận, điện hạ cũng sẽ làm vậy thôi."
"......"
Bàn Thư khẽ nói:
"Cũng chưa chắc."
"......"
Thấy Tề Dữ không còn gì nghiêm trọng, Bàn Thư đứng dậy định rời đi.
Tề Dữ khẽ kéo áo nàng, hàng mi cụp xuống:
"Điện hạ đi ngay sao?"
"Ừ, trong phủ còn nhiều việc phải xử lý."
Bàn Thư thoáng thấy những ngón tay thon dài trắng nhợt của hắn co lại. Nàng chờ hắn mở lời, nhưng cuối cùng chỉ nghe được một chữ:
"Được."
"Sau này điện hạ còn đến nữa không?" Hắn hỏi thêm, rồi lại tự lo lắng buông tay.
Hắn cắn môi thật chặt, đến nỗi răng cắn rách thịt, rỉ ra tia máu đỏ.
Bàn Thư khẽ thở dài, đưa ngón tay lau đi vết máu, tựa như điểm thêm sắc son, khiến gương mặt kia càng thêm rạng rỡ.
"Tề Dữ, ngươi phải ngoan ngoãn."
Nàng nói vậy.
Sắc mặt Tề Dữ lại càng trắng bệch.
Cho đến khi Bàn Thư cùng Thẩm Trác rời khỏi, hắn vẫn giữ nguyên tư thế, cứng ngắc như tượng đá.
Chỉ là, đôi mày mắt kia thật sự đẹp đẽ đến nao lòng.

Đêm xuống.
Tề Dữ khoác áo cừu đứng ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng lạnh lẽo.
"Tề công tử cam tâm sao?" Giọng Cố Trì vang lên, nhàn nhạt:
"Cam tâm đem hết hỉ nộ ai lạc của mình buộc chặt vào một nữ nhân, cả ngày lo được lo mất, tự thương tự tiếc?"
Thấy Cố Trì, Tề Dữ chẳng hề kinh ngạc.
Từ lần gặp hắn ở chùa, y đã biết Cố Trì muốn kéo mình vào ván cờ này.
Khi đó vì chuyện của Giang Trạm mà lòng y loạn như tơ, chưa kịp nghĩ sâu. Sau này mới dần hiểu ra.
Tề Dữ cúi mắt, giọng lạnh nhạt:
"So với việc vì sao Cố đại nhân tìm ta, ta càng muốn biết, sao Cố đại nhân không tự mình nhập cục? Lấy bản thân làm quân cờ, chẳng phải càng ổn sao?"
Cố Trì mỉm cười, dung mạo tuấn mỹ dưới ánh trăng như La Sát, khiến người rùng mình.
"Ta không hề quan tâm đến tình yêu của một kẻ ăn chơi, thứ duy nhất có giá trị nơi nàng là huyết mạch hoàng thất. Hơn nữa, bệ hạ cưng chiều nàng nhất. Ngoài ra, trên người nàng chẳng có gì đáng để ta mưu cầu."
Tề Dữ nghe hiểu rồi.
Đổi cách nói khác, chính là ----
Trong mắt Cố Trì, Bàn Thư không đáng để hắn phí chút công sức nào.
Nghe hắn nói vậy, không hiểu vì sao, trong lòng Tề Dữ bỗng dâng lên một cơn giận dữ.
"Cố đại nhân muốn ta làm gì?" Giọng y vẫn bình thản.
"Rất đơn giản, giành được lòng tin của kẻ ăn chơi kia." Cố Trì dừng một lát, rồi bổ sung:
"Về sau thế nào, ta sẽ nói cho ngươi, nhưng không phải bây giờ."
Tề Dữ khẽ nhếch môi, mỉa mai:
"Đã không tin ta, sao còn muốn lôi ta vào?"
Cố Trì chắc nịch:
"Bởi vì chúng ta cùng một loại người."
Hắn nhấn từng chữ, rành rọt:
"Không cam chịu dưới quyền đàn bà, và có dã tâm không tiếc mọi giá để leo lên cao."

Bình Luận

0 Thảo luận