Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 133: Omega cá mặn - Từ người qua đường Giáp thành vạn nhân mê (28)

Ngày cập nhật : 2025-09-15 15:27:01
Làm sao có thể.
Cậu nghĩ quá xa rồi.
Được cô thương tiếc một thoáng, đã là điều cậu không dám mơ tới.
Bàn Thư phát hiện Thẩm Vọng, Quý Yếm mấy người này đều thích lái xe bằng một tay. Nhưng mà... phải công nhận là ngầu thật.
"Xem ra Bàn tiểu thư có không ít bất động sản nhỉ." Thẩm Vọng nhàn nhạt nói, "Biệt thự ở khu Hồng Sơn không phải nơi đất giá rẻ."
"Đúng thế, tôi giàu lắm đấy," Bàn Thư híp mắt, vừa hút sữa trái cây vừa nghiêng đầu nhìn cậu, "Sau này nếu Thẩm tổng sa sút, có thể tới nhà tôi làm bảo mẫu cả đời, coi như để Thẩm tổng có đường lui."
Ngón tay Thẩm Vọng khựng lại.
Luôn có cảm giác tiểu thư này đang nói bóng nói gió.
Nhưng... ứng tuyển làm bảo mẫu cả đời cho cô ấy...?
Thẩm Vọng nghiêm túc suy nghĩ về khả năng đó.
Một lúc sau, anh thấp giọng: "Bàn tiểu thư có để ý nếu tôi bắt đầu nhận việc ngay bây giờ không? Tiền lương có thể thương lượng."
"Thẩm tổng giàu có hơn tôi nhiều, đến nhà tôi làm một bảo mẫu nhỏ nhoi, quả thật là phí tài rồi."
Xe dừng ở tầng hầm, Bàn Thư vừa đặt tay lên tay nắm cửa chuẩn bị mở thì nghe "tách" một tiếng khóa cửa vang lên.
Chàng trai tháo dây an toàn, nâng gương mặt trắng mịn tinh xảo của cô gái, không kịp để cô phản ứng, cúi xuống hôn môi.
Liếm nhẹ, cắn khẽ, đầy khiêu khích.
"Thẩm... Thẩm Vọng..."
"Suỵt."
"Cho tôi ôm một chút."
Môi anh dính son môi của Bàn Thư, Thẩm Vọng cong ngón tay thon dài, khẽ lau khóe môi, sau đó bóp nhẹ cằm cô, chậm rãi xoa phần son đỏ trên ngón tay lên đôi môi mọng nước của cô.
Thoa son môi cho cô nhiều lần rồi.
Thẩm Vọng làm việc này đã quá thuần thục.
"Son môi bị ăn mất rồi."
Ngón tay khẽ nhấn xuống, đôi mắt Thẩm Vọng ngày càng sâu.
Bàn Thư lười nhác tựa vào ghế, giọng điệu lạnh nhạt thong thả: "Thẩm Vọng, anh được đằng chân lân đằng đầu rồi đấy."
Thẩm Vọng im lặng, giúp cô tháo dây an toàn: "Được rồi, đi thôi."
Trước cửa biệt thự, năm người đàn ông với ánh mắt khác nhau, mang sát ý ngầm, nhìn Thẩm Vọng đầy dò xét. Khi thấy dấu son trên môi Bàn Thư đã được dặm lại, sắc mặt họ đều trầm xuống.
Tịch Hàm Chương và Lục Dự liếc nhau.
Trong mắt cả hai thoáng qua ý lạnh mà chỉ họ hiểu.
Bàn Thư dùng vân tay mở cửa: "Vào đi."
Cô không thường xuyên ở đây, nhưng định kỳ sẽ gọi công ty vệ sinh chuyên nghiệp tới dọn dẹp.
Bàn Thư mua quá nhiều nhà, tất nhiên không thể ở hết. Hơn nữa cô cũng lười di chuyển.
Sofa làm từ gỗ đỏ, phong cách trang trí thiên về cổ điển.
Khi công ty thiết kế nhận được bản vẽ từ Bàn Thư, họ suýt quỳ xuống! Đừng nói là thời cổ, ngay cả xã hội hiện đại phát triển cao độ đối với tinh tế, cũng được coi là thời viễn cổ rồi!
Có lẽ vì kiếp trước ngâm mình trong thời cổ quá lâu, Bàn Thư rất thích phong cách của phủ Trưởng công chúa, nên khi mua biệt thự ở khu Hồng Sơn, cô đã bỏ thêm chút tâm tư vào thiết kế.
Cô còn ký thỏa thuận bảo mật với công ty thiết kế.
Thậm chí Bàn Thư nghi ngờ, nếu lúc đó cô bảo họ c.h.e.c tại chỗ, họ cũng chẳng chần chừ!
Sở Lưu Chi thích nghiên cứu văn minh cổ.
Nhìn hành lang tĩnh mịch, cậu ta thấy quen mắt, liền nhìn sang Bàn Thư: "Nơi này thật giống phủ Trưởng công chúa Ninh Chiêu thời Đại Kỷ."
Bàn Thư hơi bất ngờ khi Sở Lưu Chi lại biết chuyện này: "Ừ, tôi khá thích bà ấy."
Thiếu niên khẽ cười: "Ừ, Trưởng công chúa Ninh Chiêu thật sự rất có cá tính...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=133]

rất nhiều tài tử trẻ tuổi từng ái mộ bà, trong đó nổi bật có đại diện Đạo gia Thương Đái, Thừa tướng Chử Vận, Tể tướng Lận Cô Niên, quý tộc Hầu gia Sở Tuy..."
Lâu lắm rồi không nghe mấy cái tên này, Bàn Thư thoáng ngẩn người.
"Nghe nói em trai ruột của Trưởng công chúa Ninh Chiêu, Thẩm Khuyết, đối với chị gái cũng từng có tình cảm mập mờ khó nói."
"?"
Thẩm Khuyết là em ruột cô, làm sao cô có thể động đến???
Bàn Thư không thấy Quý Yếm đang ngẩng đầu nhìn mình, trong mắt đầy giông bão bị đè nén.
Tịch Hàm Chương liếc Quý Yếm, khéo léo chắn đi tầm mắt anh ta, ánh mắt đầy cảnh cáo.
"Không phải các anh nói muốn nói chuyện sao? Chuyện gì?" Bàn Thư lắc lắc ly sữa trái cây trong tay, "Mấy người uống nước trái cây hay trà? Có hồng trà và bạch trà."
"Tùy."
Nghe sáu người đồng loạt trả lời, Bàn Thư bỗng thấy buồn cười.
Tịch Hàm Chương mở miệng trước: "Thư Thư, em đã quyết định cả đời này sẽ không cùng bất cứ alpha nào kết dấu vĩnh viễn, ở bên nhau mãi mãi sao?"
Bàn Thư gật đầu: "Tôi sẽ không dừng lại vì bất kỳ ai."
Dù là thế giới nào, người đàn ông nào.
Người từng khiến cô mềm lòng, yêu thích, cam nguyện dừng lại một thoáng... đã c.h.e.c trong vòng tay cô trong đêm tuyết. (Thì ra bạch nguyệt quang yểu mệnh thiệt nè)
Trên mí mắt anh ấy có một nốt ruồi đỏ.
Bàn Thư không có "bạch nguyệt quang", chỉ có "nốt chu sa".
Một nốt ruồi đỏ nhạt nhòa, nhưng lại khắc sâu vào tim.
Không rõ yêu đến mức nào, chỉ là quá tiếc nuối, quá đáng tiếc. Chỉ là... đó từng là người thuần khiết, sáng rực nhất thế gian.
Sau này, Bàn Thư cũng gặp rất nhiều người khiến cô kinh diễm.
Nhưng đêm tuyết ấy, bàn tay gầy gò trắng bệch của người đàn ông nắm chặt lấy cô rồi dần buông ra... cảm giác bất lực đó gần như khiến Bàn Thư nghẹt thở.
Anh là người đã đồng hành cùng tuổi thanh xuân của cô.
Nhưng sinh mệnh anh vĩnh viễn dừng lại ở giây phút cô mười tám tuổi.
Sáu người đàn ông đồng loạt thở phào. Dù hụt hẫng, nhưng với họ, đây đã là kết cục tốt nhất.
Điều họ sợ nhất là Bàn Thư chọn một người để chung sống trọn đời -- mà người đó không phải họ.
Không chọn ai cả.
Nghĩa là tất cả đều có cơ hội công bằng.
Lục Dự thấy tâm trạng Bàn Thư có chút không tốt, liền cau mày nhạy cảm: "Thư Thư, em lo lắng việc thân phận omega bị bại lộ? Anh có thể để em sống dưới thân phận alpha cả đời, anh đảm bảo sẽ không ai biết."
Bàn Thư lắc đầu: "Tôi không cần, làm một omega không hề đáng xấu hổ. Hơn nữa, chẳng bao lâu nữa... cho dù tôi là omega, đế quốc cũng không dám động đến tôi."
Sở Lưu Chi cong môi cười: "Tôi thích pheromone của Chiêu Chiêu, nên bất kể Chiêu Chiêu là ai, là omega hay alpha, tôi đều sẽ thích."
Đáng ghét, tay Quý Yếm siết chặt, nắm đấm cứng lại.
Quý Yếm không khách khí, lật trắng mắt: "Mùi trà đặc quá. Sở thiếu gia theo học lớp nghệ thuật pha trà nào vậy? Hôm nào tôi cũng đi học thử."
Sở Lưu Chi mặc kệ, không đáp.
"Các anh còn chuyện gì không? Không có thì đi đi." Bàn Thư thẳng thắn đuổi khách.
Vài người đàn ông sắc mặt đồng loạt thay đổi. Thật vất vả mới có thời gian ở cạnh Bàn Thư, cho dù không được ở riêng, chỉ cần nhìn cô cũng đủ để chống đỡ rất lâu rồi.
Ai cam tâm rời đi trước chứ.
Nếu mình đi, chẳng phải là nhường chỗ cho đám cáo tinh kia sao!
Vậy nên, kẻ địch bất động, ta cũng bất động. Nhất quyết không đi!
"Chiều tôi còn có bài kiểm tra điều khiển cơ giáp thực chiến, tôi ngủ một lát. Mấy người tùy ý."
"Được." Tịch Hàm Chương xót xa, "Em đi nghỉ đi, chúng tôi không cần em lo. Chiều tôi đưa em đi thi."
Bàn Thư gật đầu qua loa, đóng cửa, ngăn cách trận chiến không khói thuốc giữa đám đàn ông!
Mẹ nó, sáu gã đàn ông mà bày thành bảy vở kịch!

Bình Luận

0 Thảo luận