Bàn Thư mỉm cười híp mắt nhìn mấy người chơi lần lượt nuốt trôi miếng thịt sống trong đĩa, khóe môi cong lên đầy khoái trá.
"À, đúng rồi..."
"Đêm nay ta cần một món đồ chơi, chơi cùng ta một trò chơi."
Thiếu nữ xinh đẹp trong trẻo như ánh trăng, đôi mắt cong cong ngọt ngào như trăng non, chỉ là khóe môi nhếch lên lại chứa đầy ác ý.
Bằng trực giác nhạy bén của người chơi, ai cũng hiểu thiếu nữ này không hề đơn giản, nên chẳng ai dám hành động hấp tấp.
Trong bầu không khí quỷ dị ấy, thiếu niên giơ tay lên.
Như đang năn nỉ xin kẹo, cậu ta nói:
"Chị, chọn em đi, em muốn chơi cùng chị."
Cậu ta chủ động quá mức, ngay cả Bàn Thư cũng thoáng ngạc nhiên.
Người sáng suốt đều biết đây chẳng phải việc gì hay.
Rất có thể mất mạng.
Nhưng thiếu niên vẫn ngoan ngoãn chớp mắt:
"Chị, chọn em đi mà, em thích chị."
Bàn Thư bật cười, "Nhớ gọi ta là tiểu thư nhé."
"Tiểu... chị." Sở Chu lại nói.
Bàn Thư cười khẽ đầy hứng thú, "Vậy thì chọn em. Đồ chơi đáng yêu của ta."
Lâu đài rộng lớn, phòng ốc nhiều vô kể, đa số tập trung ở tầng hai, còn phòng của tiểu thư kiêu quý lại ở tầng ba.
Sở Chu không do dự, lập tức bước theo Bàn Thư lên cầu thang.
Bất kể là với tư cách người chơi hay đồ chơi, cậu ta đều quá mức chủ động.
Ái Lạc Tư nửa gương mặt tuấn mỹ, tái nhợt ẩn trong bóng tối, hàng mi rũ xuống thong dong, chậm rãi nói với năm người còn lại:
"Phòng các vị đã chuẩn bị xong. Giấc ngủ của tiểu thư không được tốt, các vị tốt nhất nên tuyệt đối giữ im lặng..."
Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp:
"Đồ chơi của tiểu thư nhiều lắm, tốt nhất đừng đi lung tung, nếu chọc phải thứ dơ bẩn thì sẽ phiền toái lắm đấy."
Sau khi Ái Lạc Tư rời đi, Tầm Hạc ngẩng mắt, nhìn theo hướng Sở Chu vừa rời đi, trong lòng nảy lên suy nghĩ.
Thiếu niên này tuyệt đối không đơn thuần, vô hại như bề ngoài.
Mục đích thật sự của cậu ta là gì...
Tầm Hạc lại nhìn sang Sở Tụng. Đối phương cũng giống hệt cậu, trong mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu.
"Cạch."
Đèn trần được bật sáng, căn phòng mờ tối lập tức sáng rực như ban ngày.
Bàn Thư bước đến trước giường, tiện tay bật cả đèn ngủ trên tủ đầu giường, rồi ngồi xuống chiếc giường lớn mềm mại, thong thả liếc nhìn thiếu niên còn đứng ngập ngừng ở cửa.
"Sao không vào?"
"Em có thể vào không, chị?"
Bàn Thư kiên nhẫn sửa lại:
"Em phải gọi ta là tiểu thư."
Sở Chu liền ngoan ngoãn quỳ xuống, rúc vào đầu gối cô:
"Nhưng em muốn gọi chị cơ."
Bàn Thư cúi mắt nhìn cậu vài giây, khẽ thở dài, quyết định không tranh luận thêm về cách xưng hô nhàm chán này. cô lơ đãng nhếch môi:
"Ta đang không vui."
Giọng cô hạ thấp, "Cho nên, em phải làm ta vui. Nếu không... ta sẽ để Tiểu Ái ăn em đó."
"Tiểu Ái là búp bê của chị sao?" Thiếu niên bật cười khẽ.
"Đúng vậy."
Sở Chu ngoan ngoãn cọ cọ đầu gối cô, "Chị thật đáng yêu."
Bàn Thư thấy cậu ta quả thực thú vị.
"Em định làm ta vui thế nào?" Bàn Thư tò mò hỏi.
Thiếu niên cao gầy, đôi chân dài đứng dậy, tiện tay tắt đèn trần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=439]
Trong phòng chỉ còn ánh sáng vàng mờ mờ của đèn ngủ, bóng cậu trải dài, rất dài.
Cậu đặt một chân lên giường, nệm mềm lập tức lõm xuống một chút.
Khí chất ngoan ngoãn biến mất, thay vào đó là sự xâm lấn tràn ngập.
Giọng thiếu niên cực dễ nghe, trầm thấp, như có dòng suối mùa xuân cuộn lăn nơi đầu lưỡi, ngữ điệu vừa mị hoặc vừa trêu chọc, hoàn toàn khác hẳn vẻ ngoài ngoan hiền.
"Chị, có muốn hôn không?" Cậu ta nói.
Tiếc là thiếu nữ lớn lên trong tòa tháp ngà, đơn thuần như tờ giấy trắng.
Cô chớp mắt ngơ ngác, "Hôn là gì vậy?"
Cô sống trong câu chuyện cổ tích do người ta dựng nên, những từ như "hôn" vốn không tồn tại trong đó.
"Là một trò chơi."
Ánh mắt thiếu niên dính chặt lấy cô, nóng bỏng. Đầu ngón tay khẽ chạm lên đôi môi mềm như cánh hoa hồng, ngập ngừng dụ hoặc. Cậu cúi xuống, khẽ thì thầm:
"Là trò chơi khiến chị dễ chịu."
"Em đã chơi với nhiều người chưa?" Cô ngây thơ hỏi.
Sở Chu khẽ bật cười, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, "Chưa đâu."
"Đây là lần đầu tiên."
"Chỉ là... nghĩ rằng, thử với chị chắc sẽ rất thú vị."
Giọng cậu mang theo ý dụ dỗ, ngón tay dài khẽ nâng cằm thiếu nữ:
"Chị, thử không?"
Ngoài cửa sổ vòm, ánh trăng lạnh lẽo trải như gợn sóng xuống nền đất.
Xa xa còn vọng lại tiếng thét thảm thiết của ai đó.
Bên ngoài lâu đài, biển hoa hồng nở rộ lay động trong gió. Dưới ánh trăng u ám, hương hoa ẩm ướt lấn át mùi máu tanh, che giấu sự hung hiểm.
Cửa sổ đóng chặt, mùi máu không tràn vào phòng.
Nhưng trong không khí ngoài kia vẫn lẩn quẩn sự tanh tưởi, xé nát vẻ yên bình giả tạo của tòa lâu đài.
Bàn Thư nhếch môi, "Đó chính là kết cục của đồ chơi không nghe lời."
Sở Chu chẳng mảy may bận tâm, cậu cúi thấp, tiến sát cô hơn, thì thầm:
"Chị, thử không?"
Thiếu nữ mơ hồ chớp mắt.
"Nếu thú vị thì..."
Lời chưa dứt, phần còn lại đã bị nuốt mất trong nụ hôn của thiếu niên.
Mơ hồ chỉ còn nghe tiếng cậu thì thầm nũng nịu:
"Thú vị lắm đó, chị."
Thiếu niên vòng tay ôm cô từ phía sau, dịu dàng hỏi:
"Như vậy có khó chịu không, chị?"
Bàn Thư lắc đầu.
Ngay giây tiếp theo, ánh mắt cậu tối sâu hơn, môi đã áp xuống.
Thiếu nữ khẽ nhíu mày khó chịu, đôi môi đỏ bị cậu vụng về tách ra, không khí trong miệng bị cướp đi.
Rất vụng về.
Môi cậu mềm mại.
Nhưng lưỡi lại nóng bỏng.
Bàn Thư theo bản năng níu chặt vạt áo cậu, dần dần đáp lại nụ hôn non nớt mà kéo dài ấy.
Cô nghe rõ mồn một nhịp tim dồn dập như trống trận của Sở Chu.
Không biết đã bao lâu.
Thiếu niên cúi đầu vùi vào hõm vai cô, thở dốc, sau đó mỉm cười hỏi:
"Có dễ chịu không, chị?"
Thiếu nữ ngơ ngác chớp mắt, trong mắt phủ một tầng hơi nước.
Sở Chu bật cười, ngón tay khẽ lau nơi khóe mắt cô:
"Chị, chị bị hôn đến khóc rồi."
"Dễ chịu." Thiếu nữ đơn thuần liếm môi, "Còn muốn nữa."
Sở Chu khựng lại, hít sâu một hơi.
Cậu tiếc nuối thở dài:
"Không được nữa đâu, chị."
Thiếu niên ngoan ngoãn, nghe lời, tựa như con thú nhỏ không chút uy hiếp:
"Trừ khi... đêm mai chị lại chọn em chơi trò này cùng chị, mới được tiếp tục..."
"Ồ, được thôi."
"Vậy tâm trạng chị có khá hơn chưa?" Sở Chu quỳ một gối, ngước đôi mắt ướt át nhìn cô.
"Tốt hơn nhiều rồi. Trò này thật vui." Thiếu nữ ngẫm nghĩ vài giây rồi nói, "Ta sẽ bảo Ái Lạc Tư thưởng cho em. Sau này, khi ta không vui, ta cũng có thể chơi trò này với đồ chơi khác."
Sở Chu lắc đầu, "Không được."
"Chị chỉ có thể hôn với Sở Chu thôi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận