Ninh Yểm hờ hững nhấc mắt, khẽ cười lạnh:
"Tống Tử Hành, không biết xấu hổ cũng không đến lượt cậu đâu."
Tống Tử Hành nghẹn lời.
Trên đảo hiếm hoi có lúc gió yên sóng lặng.
Cơm nước xong, Bàn Thư ngồi trên tảng đá hóng gió, Ninh Yểm uể oải co chân ngồi cạnh cô.
Mái tóc đen mềm mại rũ xuống, quét qua đôi mày sắc kiêu ngạo của thiếu niên.
Ninh Yểm lười biếng cong môi:
"Bàn Thư."
Bàn Thư xoay đầu liếc anh:
"Gì nữa?"
"Gọi em một tiếng cũng không được à?" Ninh Yểm khẽ "chậc" một cái - "Khó tính thế cơ à."
Cô gái chớp mắt chậm rãi:
"Anh nói chuyện kỳ cục ghê."
Ninh Yểm mặt không đổi:
"Rõ ràng vậy sao?"
Bàn Thư gật đầu.
Trong lòng Ninh Yểm nghẹn khí, nhưng lại hiểu chẳng liên quan gì đến cô, toàn đám đàn ông không biết xấu hổ kia cứ bám lấy Bàn Thư thôi. Mà cô thì... chẳng hề nhận ra gì cả.
"Chị ơi." không biết từ đâu, Tống Tử Hành lại nhảy ra, cười rực rỡ - "Chị đang nhìn gì vậy?"
Phong cách của cậu ta hoàn toàn trái ngược với Ninh Yểm.
Ninh Yểm thì ngông nghênh phóng túng, còn Tống Tử Hành lại ngoan ngoãn dễ thương. Nhưng cả hai đều mang trong mình khí chất đặc trưng của tuổi trẻ.
Bàn Thư cười nhạt:
"Nhìn linh tinh thôi."
"Ồ." Tống Tử Hành chẳng để tâm câu trả lời qua loa ấy, duỗi chân dài, tiện tay ngồi xuống cạnh cô. Cậu liếm môi, mắt sáng lấp lánh:
"Chị, tháng sau em tròn mười tám tuổi rồi."
Trong lòng Ninh Yểm lập tức dấy chuông cảnh báo. Thằng nhóc này định giở trò gì đây??
Bàn Thư nghiêng đầu, cười cong mắt nhìn cậu.
Bị đôi mắt trong veo ướt át ấy nhìn chăm chú, mặt Tống Tử Hành đỏ bừng, tay chân luống cuống:
"Chị có thể chọn em đó. Em sắp trưởng thành rồi mà."
Hoàng hôn nhuộm vàng, phủ lên gương mặt tinh xảo của thiếu niên. Giọng cậu trong trẻo, pha chút dịu dàng:
"Cho nên, chị chọn em nhé?"
"Mặt mũi đâu mà dám nói vậy." Ninh Yểm khẽ cười lạnh - "Ai biết cậu là người sói hay Cupid. Cẩn thận không khéo tiền chẳng được, còn bị lừa tình nữa."
Tống Tử Hành trợn tròn mắt:
"Em sẽ không đâu!"
Ninh Yểm:
"Ai biết được."
Lạc Bắc Thư lau khô tay, cũng đi tới. Anh ta mỉm cười nhã nhặn:
"Ngày mai em muốn ăn gì?"
"Nghêu hoa!" Tống Tử Hành giơ tay hăng hái.
Lạc Bắc Thư:
"... Tôi không hỏi cậu."
Ánh mắt anh dịu lại, nhìn về phía Bàn Thư.
Ninh Yểm bật lửa trong tay, cười lạnh. Toàn một lũ chồn hoang chẳng có ý tốt.
Bàn Thư khẽ cong môi:
"Ừm... gì cũng được."
Đôi mắt to tròn cong thành hình trăng khuyết, ngọt ngào đến mức khiến tim người ta mềm nhũn.
Ánh mắt Lạc Bắc Thư càng thêm dịu dàng. Cổ họng khẽ chuyển động, trầm giọng:
"Ừ."
"Mọi người nói gì đó?" Cố Thần bước tới, trong tay cầm quyển sách. Đôi chân dài thẳng tắp toát lên áp lực vô hình. Anh hỏi cả nhóm, nhưng ánh mắt thì dừng trên người Bàn Thư.
Tống Tử Hành thầm bĩu môi:
"Nói rồi, người già đừng có tham gia, anh Cố, bọn em với anh có khoảng cách thế hệ đó."
Cố Thần: "..."
Lần đầu tiên trong đời anh nghi ngờ, chẳng lẽ mình...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=399]
thật sự già rồi?
Anh ngồi xuống đất, quyển sách trên tay ghi rõ bảy chữ mạ vàng: Án mạng trên sông Nile.
Bàn Thư liếc qua rồi rút lại tầm mắt.
Bầu không khí có phần gượng gạo.
Tống Tử Hành bỗng nở nụ cười ranh mãnh:
"Anh Cố lớn vậy rồi, chắc từng yêu nhiều lần nhỉ?"
Tốt nhất là từng ly hôn, có thêm hai đứa con.
Như thế chị chắc chắn sẽ không thích anh ta.
Nhưng câu hỏi này... lại sai người rồi.
Cố Thần gập sách, bình thản cười:
"Chưa từng yêu ai cả."
"...?"
Đàn ông ba mươi tuổi rồi, mà thị trường lại ế đến thế sao?
Tống Tử Hành "ồ" một tiếng, khó hiểu.
Lúc này Yến Xuyên cũng đi tới, ngồi xuống chiếc ghế ekip đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Hai chân vắt chéo, dáng dấp tao nhã, hoàn toàn khác biệt với mọi người nơi đây.
Hắn như vị thần linh xa cách, tỏa hào quang đầy thần tính.
Cổ tay đeo một chuỗi tràng hạt gỗ trầm, chậm rãi lăn từng hạt.
Đến không khí cũng khựng lại vài giây.
Yến Xuyên ngẩng mắt, nhàn nhạt nói:
"Đừng gò bó."
Mấy người đàn ông còn lại đều ngầm khó chịu. Ai có mắt đều biết Yến Xuyên ở lại đảo lâu như vậy chẳng có ý tốt gì.
Lạc Bắc Thư mỉm cười ôn hòa:
"Yến thiếu, lần đầu xem phim người lớn là khi nào?"
Mắt Tống Tử Hành sáng bừng - má nó, Lạc Bắc Thư chơi ác thật!
Cậu hùa thêm:
"Đừng ngại nha Yến thiếu, đều là anh em cả, có gì mà không dám nhận... chuyện thường thôi mà."
Yến Xuyên lăn hạt trầm, môi cong nhạt nhẽo:
"Chưa từng."
"?"
Ý là sao?
Tống Tử Hành ngơ ngác, giọng cao vút:
"Chưa từng xem á?"
Yến Xuyên:
"Ừ."
"..."
Bàn Thư tò mò nhìn sang mấy người còn lại.
Da đầu Ninh Yểm tê dại, vội giả bộ "thiền định".
Tống Tử Hành bèn hỏi tiếp:
"Vậy Ninh Yểm thì sao?"
Ninh Yểm: "..."
Cậu ta cố tình chọc tức:
"Đừng bảo là chơi không nổi nhé?"
Ninh Yểm hắng giọng:
"... 16 tuổi."
Tống Tử Hành xoa cằm, lại quay sang:
"Anh Lạc thì sao?"
Lạc Bắc Thư liếc nhạt:
"Không tiện tiết lộ."
"Thế thì mất vui rồi nha."
Mọi ánh mắt dồn về phía anh.
Lạc Bắc Thư thở dài khẽ khàng:
"Năm lớp 11, lúc tìm tài liệu học tập, vô tình hiện ra. Tôi chỉ nhìn một cái."
Tống Tử Hành lập tức đưa ngón trỏ lên môi:
"Suỵt, đừng giải thích, anh Lạc."
Lạc Bắc Thư: "..."
"Ai chưa từng yêu thì giơ tay!" Tống Tử Hành quyết để lại ấn tượng tốt trong lòng chị, nên hăng hái giơ tay đầu tiên.
Không ngờ...
Cả năm người đàn ông, tất cả cùng giơ tay.
Ánh mắt năm người đồng loạt hướng về phía Bàn Thư:
"..."
Tống Tử Hành cười gằn:
"Chị từng yêu mấy lần rồi?"
Quá khứ của nguyên chủ thì nhiều lắm, ba mối tình đều từng bị báo chí chụp được. Nói thật thì nói cả ba ngày cũng chẳng hết. Nhưng đương nhiên, không thể lộ ra.
Ninh Yểm nhướng môi cười:
"Nói thử coi."
Bàn Thư: "..."
Cô mỉm cười:
"Đều là chuyện cũ cả rồi."
Tống Tử Hành khẽ cười:
"Được thôi, chị nói cũ thì coi như cũ."
Ánh mắt Yến Xuyên trong veo như thủy tinh, chằm chằm nhìn cô, như suy nghĩ điều gì đó.
"Tiếp theo đi." Bàn Thư thong thả hút một ngụm sữa dâu.
Tống Tử Hành cong môi, cười híp mắt:
"Chị khen em một câu đi."
"Tôi cũng muốn." Lạc Bắc Thư chen vào.
Ninh Yểm bẻ ngón tay, nhàn nhã:
"Khen tôi thì ba ngày ba đêm cũng chưa hết."
Cố Thần khẽ nói:
"Có mặt thì phải được khen."
Yến Xuyên im lặng hai giây, bình thản thêm một câu:
"Khen tôi cũng được."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận