Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 127: Omega cá mặn - Từ người qua đường Giáp thành vạn nhân mê (22)

Ngày cập nhật : 2025-09-15 15:27:01
Người đàn ông tùy ý vắt chéo hai chân, kính gọng vàng che đi đôi mắt sắc bén lạnh lùng, lơ đãng châm một điếu thuốc, tàn thuốc xanh lam rơi xuống, lấp lánh như sao trong bóng tối.
Hai bên sofa ngồi là những ông trùm thương giới có tiếng.
Dù là vậy, bọn họ vẫn không đủ tư cách đến gần người đàn ông kia.
"Lục tổng... lần này về dự án robot..."
Lục Dự hơi cau mày, khóe môi nhếch lên:
"Hôm nay, không bàn công việc."
Người kia run rẩy cả người, lau mồ hôi, liên tục gật đầu:
"Vâng, là tại tôi quên quy củ của Lục tổng, phải phạt..."
"Cút hết đi."
Người đàn ông sắc mặt nhạt nhẽo, gương mặt tuấn mỹ nho nhã đến cực điểm ẩn trong bóng tối, toàn thân lại toát ra sát khí khiến người ta sợ hãi.
Mọi người vội vã tán loạn rời đi.
Tiếng giày cao gót gõ xuống sàn vang lên, thanh thoát mà nhẹ nhàng.
Một thiếu nữ hoảng hốt xông vào tầm mắt của Lục Dự.
Váy đỏ rực rỡ, mái tóc xoăn dày màu mực, đôi môi đỏ mọng, mắt đen ánh bạc... Cảnh tượng như một món quà đang từ từ mở ra trước mặt hắn.
Đây là một bữa tiệc thị giác, không ngừng thách thức nhận thức của hắn về việc con người có thể đẹp đến mức nào.
Cô gái vụng về giả vờ trẹo chân, tạo ra màn "nhào vào lòng anh hùng".
Lục Dự không chút động lòng, mỉm cười khinh miệt:
"Vị tiểu thư này, diễn xuất của cô quá tệ rồi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=127]

Trước đó, tôi còn định liên hệ cho cô công ty giải trí tốt nhất, biến cô thành minh tinh nổi tiếng nhất liên tinh, nhưng giờ thì thôi vậy."
"Dù sao thì, diễn xuất vụng về chẳng dễ khiến người ta nhập tâm."
Bàn Thư cười quyến rũ, nhưng đôi mắt lại sáng tỏ, lạnh lẽo.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo tái nhợt của hắn. Lục Dự thuận thế dựa thoải mái lên ghế sofa.
"Chúng ta... đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?"
"Ừ."
Ngươi chính là vật thí nghiệm ta nuôi dưỡng.
Ánh mắt hắn lóe lên ác ý, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười nho nhã, đáp một tiếng.
Cô gái lười biếng "ồ" một tiếng, như thể hứng thú nhất thời, cũng như thể động lòng thực sự. Trên khuôn mặt trắng lạnh thoáng chút tinh nghịch trẻ con:
"Anh đẹp trai thật đấy, nên tôi thích anh rồi."
"Ý gì?"
Bàn Thư ngẩng đầu nhìn hắn:
"Chúng ta bên nhau đi?"
Lục Dự khẽ tránh tầm mắt, cười khẩy:
"Câu này... hình như cô nói với không ít người rồi."
"Có sao?" Thiếu nữ vô tội nhìn hắn, kéo bàn tay lạnh như băng của hắn đặt lên tấm lưng trần.
Lục Dự như bị bỏng, vội vàng rút tay về, sát ý dâng lên trong mắt:
"Cô đang tìm c.h.e.c?"
"Có bên nhau hay không đây, Lục Dự? Người ta bảo anh tên Lục Dự, đẹp trai, tên cũng hay... Tôi thật sự rất thích anh. Tôi cũng đẹp mà, người theo đuổi tôi nhiều lắm, ở bên anh... tính ra tôi còn chịu thiệt đấy nhé!"
Lục Dự cười nhạt:
"Cô quả biết tính toán. Tôi đúng là nhìn lầm cô rồi."
Hắn từng nghĩ cô chỉ là một kẻ tầm thường, mờ nhạt, chẳng đáng chú ý.
Nhưng Lục Dự không cần cô rực rỡ, táo bạo, phóng túng hay nhiệt liệt.
Cô gái này không lớn lên thành hình dạng mà hắn mong muốn.
Cho nên, lần này hắn sẽ tự tay cải tạo cô.
Lục Dự đồng ý bên nhau, thậm chí ngay hôm sau liền cùng sống chung -- nhưng là kiểu ở chung khác phòng.
Hắn đúng giờ sai trợ lý mang hoa, bảo thư ký xếp hàng cả ngày mua bánh ngọt cô thích nhất, thuê cả công viên giải trí chỉ để cô vui chơi... Toàn công ty đều biết tổng tài yêu một cô gái tên Bàn Thư.
Mọi người đều ngưỡng mộ cô, nói cô thật có phúc.
Nhưng bọn họ bỏ qua một việc.
Từ đầu đến cuối, Lục Dự chưa từng xuất hiện.
Người xếp hàng mua bánh là thư ký.
Người mang hoa là trợ lý.
Người bao trọn công viên là giám đốc ngân hàng quản lý tài chính cho hắn.
Bàn Thư không cần biết những điều này, cô chỉ cần làm theo ý hắn, đóng vai một cô gái đang chìm trong tình yêu là đủ.
Đêm hôm đó, Lục Dự về nhà.
Hắn phát hiện cô gái đang ngồi đợi trong phòng khách.
Thấy trang phục trên người cô, hắn vô thức cau mày. Dù hắn luôn giữ vẻ dịu dàng, nhưng giọng nói vẫn lộ ra chút chất vấn:
"Không phải đã nói đừng mặc cái váy ngủ này sao, sao lại mặc nữa?"
Bàn Thư cúi đầu nhìn chiếc váy dài gợi cảm, ngập ngừng chớp mắt:
"Tôi chỉ thấy nó đẹp thôi, anh không thích à?"
"Thay đi." Lục Dự tháo kính xuống, đôi mắt phượng hẹp dài sáng lên, như mang theo mê hoặc:
"Tôi thích em mặc màu trắng. Tôi đã mua rất nhiều cho em rồi, tất cả đều được."
Thiếu nữ ấm ức lẩm bẩm:
"Xấu c.h.e.c đi, mấy bộ đồ đó cứng nhắc như vải quấn xác trong nhà xác vậy."
"Ngoan."
Lục Dự ôm cô vào ngực, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp: Bao giờ em mới thật sự nghe lời?
"Được rồi, ai bảo tôi yêu anh chứ!" Bàn Thư bĩu môi, chỉ vào bàn ăn:
"Tôi đợi anh về để cùng ăn, giờ thức ăn nguội hết rồi, để tôi đi hâm lại."
"Em nấu sao?" Lục Dự sửng sốt, lúc này mới chú ý đến vết thương trên đôi tay mảnh khảnh vốn chưa từng dính nước bếp núc. Hắn mím môi phức tạp:
"Em đi thay đồ, để tôi hâm lại."
"Anh biết làm à?" Cô liếc hắn, lạnh lùng thốt mấy chữ:
"Đồ phế vật trong đời sống."
Chưa kịp để hắn phản ứng, bóng dáng mảnh khảnh của cô đã biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.
Hắn há miệng, muốn nói: Em không nên nói thế... Cô ấy sẽ không vậy, cô ấy chỉ biết ngượng ngùng nhìn tôi cười mà thôi.
Trong phòng ngủ.
Bàn Thư khẽ cười:
"Hắn muốn tôi biến thành ai? Quý Huyên? Hay Cố Ân Ân? Hay... lại một lần nữa đổi ký ức, giống như lúc đầu thay thế ký ức của nguyên chủ..."
[Có thể không cần công lược hắn.]
Hệ thống lạnh lùng lên tiếng:
[Tôi có thể khiến hắn biến mất khỏi vũ trụ này.]
"Nhưng như vậy, cậu sẽ vi phạm điều lệ tối cao của Cục Hệ thống, đúng không? Cậu sẽ bị cưỡng chế triệu hồi, hủy diệt, tái tạo. Tôi biết mà, cậu cũng biết tôi biết."
Hệ thống khẽ thở dài:
[Tôi biết.]
[Vậy thì, xin ký chủ hãy dũng cảm mà làm."]Giọng điệu như mỉm cười:
[Tôi sẽ chống lưng cho ký chủ.] (hehe thuyền sốp có thể cập bến không ta)
Bàn Thư nhướn mày, thay chiếc váy ngủ trắng toát rộng thùng thình, nhưng gương mặt của cô lại ép bộ đồ thô kệch đó trở thành hàng xa xỉ thời thượng.
Cô muốn để Lục Dự hiểu rõ.
Bất kể hắn muốn cô trở thành ai.
Cô chỉ là Bàn Thư.
Chỉ thế mà thôi.
Lúc này, Lục Dự đang đối diện cả bàn đồ ăn, căng thẳng như lâm đại địch.
Bàn Thư bất lực kéo tay hắn:
"Anh xem, ở đây có nút hâm nóng, nhấn một cái, rồi lần lượt đặt từng món lên bàn vào là xong."
Lục Dự gật đầu. Khi mọi thứ xong xuôi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay người lại, hắn bắt gặp nụ cười dịu dàng của thiếu nữ.
Hắn thoáng sững lại, nghe cô hỏi:
"Có phải rất đơn giản không? Lục đại tổng tài?"

Bình Luận

0 Thảo luận