Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 145: Bị móc tim cướp phổi, bạch nguyệt quang chân chính trở thành vạn nhân mê (9)

Ngày cập nhật : 2025-09-15 15:34:44
Cô gái này cũng gan thật.
Mang khuôn mặt xinh đẹp đủ để khiến người khác phạm tội.
Tà áo sườn xám còn xẻ cao đến thế.
Vậy mà lại dám thản nhiên ngồi lên xe một người đàn ông xa lạ.
Cô gái nhỏ này làm gì cũng chậm rì rì, ngay cả cài dây an toàn cũng chậm, từng cử chỉ đều tao nhã, cao quý.
Hẳn là tiểu thư con nhà quyền thế.
"Đến bệnh viện thú y, làm phiền anh rồi." - Cô coi anh như tài xế, nói một cách hết sức tự nhiên.
Bùi Cảnh cười khẽ, giọng trầm thấp:
"Con mèo mướp này của em, e là chưa kịp đến bệnh viện thú y gần đây thì đã cụt đuôi mà c.h.e.c rồi."
"Vậy phải làm sao?"
"Thế này đi, phía trước không xa là nhà tôi. Tôi vừa khéo là bác sĩ, có thể giúp em xử lý vết thương cho nó."
"Anh là người Kinh đô?"
"Ừ."
Bùi Cảnh không nghe rõ cô lẩm bẩm cái gì, chỉ nghe tiếp câu:
"Vậy thì đến nhà anh đi."
Hoàn toàn không chút đề phòng.
Sao có thể tùy tiện đến nhà một người đàn ông xa lạ như vậy chứ.
Bùi Cảnh lười nhác liếc cô, nơi đuôi mắt khẽ nhướng, lộ ra một tia lạnh nhạt.
"Nhà em ở đâu?" - Anh lái xe xuống bãi đỗ ngầm, rút từ hộp thuốc lá ra một điếu mảnh dài.
Bàn Thư liếc nhìn.
Loại thuốc lá này rất đắt.
Nhưng đã đi Maybach, thì cũng chẳng thể nghèo túng được.
"Em ở khu Lộc Kiều Hồng Sam."
Đó là nơi tập trung của giới nhà giàu.
Cô gái nhỏ xinh đẹp như búp bê sứ này, có tiền, thiếu kiến thức cơ bản, dễ bị lừa, đơn thuần, chắc chắn được gia đình bảo vệ kỹ.
Chỉ vài câu đối thoại ngắn ngủi, đã có thể suy ra được rất nhiều điều.
Nhưng Bùi Cảnh lại quên một câu:
Kẻ săn mồi thực sự cao minh, thường khoác lên mình bộ dạng yếu đuối, vô hại của con mồi.
Anh lấy chìa khóa mở cửa.
Bùi Cảnh ra hiệu cho cô cứ tự nhiên đi vào, không cần đổi giày.
Bàn Thư quan sát bố cục căn nhà.
Rất có phong cách sống.
Xem ra chủ nhân rất chú trọng chất lượng cuộc sống.
"Cứ ngồi đi, muốn uống gì không?"
"Chỉ cần nước lọc thôi, làm phiền anh."
Trên người cô là bộ sườn xám đắt giá đã dính đầy m.a.u mèo, có lẽ vì bất an, cô lại ôm chặt chú mèo bẩn thỉu kia hơn.
Ánh mắt Bùi Cảnh thoáng qua cô, ý vị khó đoán:
"Con mèo này không phải mèo nuôi, là mèo hoang. Nuôi không quen đâu, sẽ cắn người."
Thiếu nữ mím môi, hơi lúng túng:
"Nhưng em muốn cứu nó."
Giả nhân giả nghĩa.- người đàn ông khinh miệt - "Đặt nó xuống đi. Tôi đi tìm cho em một bộ quần áo sạch, không biết đại tiểu thư có quen mặc không."
Miệng anh thật độc.
Chẳng ăn nhập gì với diện mạo nho nhã, anh tuấn.
Rõ ràng trước mặt nữ chính, anh là kiểu anh trai ôn hòa mà.
"Em chỉ mặc đồ thủ công thôi." - Cô gái nhỏ hình như cố ý làm khó anh - "Phải sạch, chưa ai mặc qua."
Bùi Cảnh thầm nghĩ: cái này mà gọi là làm khó? So với tiếng kêu của con mèo trong lòng cô còn chẳng bằng.
Chậc.
Một đại tiểu thư hống hách, phô trương thanh thế. Lại lắm chuyện từ bi.
Anh lục tủ quần áo, lấy ra một chiếc sơ mi lụa chưa mặc lần nào đưa cho cô, liếc cô một cái:
"Thủ công, sạch, chưa ai mặc qua."
Bàn Thư vui vẻ nhận lấy.
"Phòng tắm ở kia."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=145]

- Bùi Cảnh chỉ hướng: "Tự vào đi."
Chờ đại tiểu thư đi vào, Bùi Cảnh và con mèo cam mắt trừng mắt.
Anh lấy hộp thuốc từ dưới tủ sofa ra.
Nhưng không có ý định băng bó cho nó, chỉ ngồi nhàn nhã trên sofa lướt điện thoại, đợi đại tiểu thư đi ra.
Đợi mãi mà cô vẫn chưa ra.
Bùi Cảnh hơi cau mày.
Bước đến trước cửa phòng tắm, gõ gõ:
"Em ổn chứ? Có cần giúp gì không?"
Không có tiếng trả lời. Bên trong im ắng. Chẳng lẽ ngất rồi?
Anh mặt không đổi sắc nghĩ, quả thật là một tiểu tiên nữ yếu ớt, gió thổi cũng ngã.
Đẩy cửa bước vào.
Chân dài sải ra, liền thấy thiếu nữ đang cầm... quần lót của anh! Còn đang mặc vào!
"Em đang làm gì vậy?!" gân xanh nổi trên trán Bùi Cảnh: "Cởi ra ngay!"
Một cô gái, sao có thể mặc đồ lót của đàn ông? Hơn nữa là của anh!
Dù đã giặt sạch sẽ, nhưng sao có thể mặc đồ đã qua tay đàn ông trưởng thành chứ?!
Sai rồi, sai rồi.
Cô ta chẳng phải tiểu thư yếu đuối, tiểu tiên nữ gì cả.
Cô ta mới chính là con hồ ly ngu ngốc đáng ghét nhất trên đời này!
Bàn Thư vô tội chớp đôi mắt trong veo:
"Nhưng em đâu có đồ lót để thay."
"Vậy áo lót của em đâu?" Sau khi bình tĩnh lại, Bùi Cảnh khoanh tay, nhìn từ trên xuống: "Sao không kêu là áo lót cũng không có?"
"Làm sao anh biết... em không mặc."
Cô gái chậm rãi nói:
"Anh có thể đi mua giúp em không? Phải bằng cotton, màu trắng, có in dâu tây thì càng tốt."
Trong đầu anh bất giác hiện ra hình ảnh cô mặc loại đó.
Mẹ nó.
Anh đâu có biến thái.
"Còn muốn gì nữa, nói hết đi, tôi mua một lần."
Bùi Cảnh cảm thấy mình không phải nhặt được một tiểu tiên nữ, mà là nhặt được một tổ tông!
"Chỉ vậy thôi." Bàn Thư nhỏ nhẹ "Em hơi đói, muốn ăn cổ vịt kho..."
Câu nói dừng lại, ánh mắt lộ vẻ dè dặt, sợ anh chán ghét: "Không mua cũng được."
Bùi Cảnh không nói một lời, "rầm" một tiếng đóng cửa đi ra ngoài.
Bàn Thư cúi đầu cười khẽ.
Càng nghĩ đến ánh mắt đại tiểu thư vừa rồi, Bùi Cảnh càng thấy khó chịu.
Chẳng phải chỉ là cổ vịt kho thôi sao! Anh nào phải không mua nổi! Mà sao lại cảm giác như anh vừa phạm vào tội lỗi tày trời vậy?
Anh hầm hầm xách đồ về, ném vào lòng cô gái, sắc mặt không dễ coi:
"Đi thay đồ, thay xong thì ăn cơm."
Anh cứng miệng bổ sung:
"Tôi đâu phải mua riêng cho em. Tôi cũng chưa ăn, đói rồi, em ăn cùng tôi."
Cô ngẩng khuôn mặt trắng mịn lên nhìn anh.
Khẽ cong môi cười.
Tim anh hẫng một nhịp.
Bùi Cảnh vội dời mắt, lẩm bẩm:
"Phiền c.h.e.c được."
"Anh có thể băng bó cho nó không?"
"Ừ." Giọng anh cứng ngắc. Anh cầm cồn, vừa lấy băng gạc, quay lại thấy Bàn Thư cẩn thận dùng kéo cắt gạc thành từng dải nhỏ đưa cho anh.
Dưới ánh đèn vàng, gương mặt trong sáng của cô như phủ một tầng sáng mềm mại.
Đến từng sợi lông tơ nhỏ cũng thấy rõ.
Da cô đẹp, mịn như ngọc.
Anh ngẩn người, vội cúi đầu, làm con mèo cam kêu ré lên, nhe răng giận dữ.
Bàn Thư khẽ cười:
"Anh làm đau nó rồi."
"Một con mèo hoang thôi, cũng quý phái nhỉ." - giống hệt chủ nhân đã nhặt nó.
Xử lý xong vết thương cho mèo, anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt chăm chú của thiếu nữ, ngón tay khựng lại.
"Có thể ăn cơm rồi."
Cô đi theo sau anh. Giọng nói mềm mại.
"Ừ."
Cô rửa tay, ngồi vào bàn ăn, chờ anh động đũa mới bắt đầu ăn theo.
Cô ăn rất chậm. Nhìn mà sốt ruột.
Sợ cô ăn ít thế này thì chẳng nuôi nổi thân thể.
Ngay cả con mèo ăn còn nhiều hơn cô.
Đột nhiên, gương mặt cô gái tái nhợt, ôm lấy ngực, tấm lưng mảnh khảnh hơi co rút, run rẩy từng đợt nhỏ.

Bình Luận

0 Thảo luận