Đám đông xung quanh chen chúc đến mức không lọt nổi một giọt nước, khiến cả người Bàn Thư choáng váng, dạ dày lộn nhào muốn nôn.
"Người như Bàn đồng học, cũng có thể thích cái tên ngạo mạn Lạc Thịnh Ninh kia sao?"
Cậu thiếu niên nói câu này có gương mặt ngoan ngoãn, nhìn vô hại, còn hơi nghiêng đầu ra vẻ ngây ngô.
Hai cái răng nanh trắng nhỏ lộ ra, tăng thêm vài phần đáng yêu vô tội, như thể thật sự chỉ là hiếu kỳ.
"Cái gì cơ? Con heo mập Bàn Thư cũng dám thích Lạc học trưởng?! Nó không biết soi gương nhìn lại cái bộ dạng của mình à!"
"Trời đất ạ, nó làm sao dám thích Lạc học trưởng? Nếu để học trưởng biết chắc còn thấy ghê tởm ấy chứ!"
"Hahaha đúng là cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga. Nếu không nhờ Ứng đồng học, tụi mình còn chẳng biết con cóc này lại to gan đến vậy đâu!"
"......"
Những lời ác độc không ngừng chui vào tai.
Bàn Thư chống tay định đứng dậy, nhưng phát hiện cơ thể này quá to lớn, cánh tay thịt rung bần bật.
Cúi đầu nhìn, làn da để lộ bên ngoài đen sạm, thô ráp.
Cô sững người vài giây, khó khăn lắm mới bò dậy, liền thấy thiếu niên trong bộ đồng phục xanh trắng ngoan hiền kia, khóe môi cong lên ác ý:
"Ô kìa, đồng phục của Bàn đồng học rách rồi nhỉ? Không biết trong trường còn có cỡ nào vừa với bạn không?" Cậu liếm đầu răng nanh sắc bén, lười nhác thốt ra một tiếng "ồ", rồi lại chêm thêm, "À đúng rồi, thế thì Bàn đồng học lại có lý do nhờ Lạc học trưởng - hội trưởng hội học sinh - đặt cho bạn một bộ mới rồi."
"Xét ra, tôi cũng tính là giúp Bàn đồng học một phen đó."
Nghe cái giọng điệu đó, độc miệng đến cỡ nào chứ?
Nhưng khổ nỗi, cậu ta lại có gương mặt cún con khiến tim người ta mềm nhũn.
Thế nên, dù là lời châm chọc cay nghiệt, người vây xem vẫn ngầm thét chói tai trong lòng: Dễ thương quá trời! Ứng đồng học lúc nào cũng nói chuyện thẳng thắn đơn thuần thế này, thích anh quá đi!
Bàn Thư đưa mắt liếc về phía ngoài đám đông, nơi một thiếu niên dáng người cao gầy, khí chất ôn hòa đang đứng.
Trong lòng đã có dự đoán, hẳn đó chính là Lạc Thịnh Ninh mà mọi người nhắc tới. Bởi trái tim cơ thể này đập rộn ràng ngay khi nhìn thấy cậu - cảm xúc này không thể giả được.
Cậu cao hơn hẳn các bạn đồng phục xung quanh một cái đầu.
Vẻ ngoài nổi bật, khiến người ta vừa nhìn đã bị hút mắt.
Bàn Thư chỉ liếc qua rồi lập tức thu hồi tầm mắt.
Phản ứng nhàn nhạt như vậy, không chỉ khiến Ứng Chước Tin bất ngờ, mà ngay cả ánh mắt lạnh nhạt của Lạc Thịnh Ninh cũng thoáng hiện chút kinh ngạc.
Ánh mắt dính như keo suốt ngày bám lấy mình, hôm nay lại hờ hững lướt qua, như chẳng thèm để ý?
Lạc Thịnh Ninh nhíu mày. Con bé ngốc nghếch đến phát chán này lại định giở trò gì nữa đây...
"Thích Lạc học trưởng không có gì đáng xấu hổ đâu, Bàn đồng học đừng ngại nhé."
Ứng Chước Tinh chế nhạo nói.
"Đúng vậy, tôi thích Lạc học trưởng thì sao nào? Ứng đồng học có vấn đề gì sao? Hay là..."
Cô gái thản nhiên thừa nhận, khiến mọi người bất ngờ, ai nấy đều vểnh tai chờ nghe nốt câu chưa nói xong.
"Hay là... Ứng đồng học thích tôi, nên mới ghen với Lạc học trưởng?"
Câu nói đầy tự tin ấy, không hiểu sao lại khiến người ta quên đi giọng nói khàn khàn khó nghe, cùng dáng vẻ béo ú xấu xí của cô.
"Cái, cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=26]
Tôi sao có thể thích cậu chứ...!"
Ứng Chước Tinh không ngờ con nhỏ xấu xí này lại mặt dày đến thế! Không, phải nói là dày hơn cả tường thành!
Tên nhóc ác khẩu ấy lập tức mất nhịp, mặt đỏ gay.
"Cậu, cậu thật không biết xấu hổ! Sao có thể nói ra những lời như vậy...?"
Chậc.
Bàn Thư hơi nhướn mày, vốn nghĩ đây là loại hồ ly thâm sâu, không ngờ lại đơn thuần đến vậy.
Xem ra, kẻ lợi hại thực sự là người khác.
"Ơ, Chước Tinh, ở đây xảy ra chuyện gì thế?" Một giọng nữ uyển chuyển vang lên.
Theo sau là một cô gái yếu ớt được đám bạn gái vây quanh, chậm rãi bước tới.
Bàn Thư chưa nắm rõ tình tiết, chỉ lặng lẽ nghe cô ta nói, âm thầm đoán thân phận.
Nhìn dáng vẻ nữ thần trong sáng, xuất hiện như minh tinh, lại được một đám chị em vây quanh...
Khí thế này, không phải nữ chính thì còn ai vào đây nữa.
Ứng Chước Tinh nhìn thấy "nữ thần" trong lòng xuất hiện, lại nhớ tới mục đích ban đầu khi gây sự với Bàn Thư, sợ bị hiểu lầm, vội vã ấp úng:
"Tớ, tớ chỉ đùa với Bàn Thư thôi. Tớ thấy... thấy bạn ấy tính cách cũng được, nên... trò chuyện vài câu."
Nụ cười dịu dàng trên mặt Hứa Doanh Doanh cứng lại vài phần, nhưng vẫn giữ dáng vẻ đoan trang:
"Vậy sao ở đây lại tụ tập nhiều người thế?"
Bàn Thư cười híp mắt:
"À, không có gì đâu. Chúng tôi vừa bàn xem liệu Ứng đồng học có phải thích tôi, đang ghen với Lạc học trưởng hay không thôi mà."
Hứa Doanh Doanh vốn dĩ xem thường người em gái danh nghĩa này, trong lòng cười nhạo, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình thản.
"Bàn đồng học thật biết đùa, Chước Tinh mấy hôm trước còn nói với tôi, cậu ấy chỉ thích những cô gái yếu đuối, xinh đẹp thôi."
Hứa Doanh Doanh ngập ngừng cắn môi, giả vờ như sợ làm tổn thương cô, "Bàn đồng học lại... to lớn quá, e là Chước Tinh sẽ không thích đâu."
Xung quanh lại vang lên một trận cười nhạo.
"Hahaha! Nó thật sự không biết xấu hổ!"
"Đúng đó, làm sao mà so được với nữ thần Hứa Doanh Doanh cơ chứ!"
Ngay lúc ấy, một loạt ký ức xa lạ ập thẳng vào đầu Bàn Thư, cơn đau nhói khiến sắc mặt cô hơi tái.
Người trước mặt - Hứa Doanh Doanh - chính là con gái riêng mà mẹ kế mang theo, khi ba ruột tái hôn lúc nguyên chủ mới 5 tuổi. Tức là, chị gái kế.
Từ nhỏ đến lớn, mọi người yêu thích Hứa Doanh Doanh bao nhiêu thì ghét bỏ nguyên chủ bấy nhiêu. Ngay cả ba ruột cũng thấy nguyên chủ là nỗi xấu hổ.
Trái lại, Hứa Doanh Doanh xinh đẹp, dịu dàng, còn khiến ba thêm thể diện. Vì vậy trong gia đình, cô ta là công chúa được nâng niu, còn nguyên chủ thì chẳng có chút tồn tại nào.
Nguyên chủ vì tự ti, lại bị mẹ kế và chị kế chèn ép, tính cách ngày càng trầm lặng, chưa bao giờ kể với bạn bè chuyện gia đình.
Ở trường, dưới sự "vô tình truyền miệng" của Hứa Doanh Doanh, ai cũng biết nữ thần lớp 11 - Hứa Doanh Doanh - xinh đẹp, nhà giàu, tiểu thư danh môn...
Không ai biết, cô em gái xấu xí, dễ bị bắt nạt kia chính là em khác cha khác mẹ của cô ta.
Ứng Chước Tinh vạch trần chuyện nguyên chủ thầm mến Lạc Thịnh Ninh, từ đó mới là khởi đầu chuỗi bắt nạt.
Mà cậu ta thích Hứa Doanh Doanh, vốn dĩ chẳng phải bí mật gì. Đến khi "tình cờ" biết nguyên chủ chính là em gái nữ thần, lại còn làm nữ thần phải chịu ấm ức, thì sao chịu nổi?
Thế mới có màn vừa rồi.
"À ra vậy. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng được ai yêu quý như chị cả, hóa ra tôi hiểu lầm rồi. Ứng đồng học thích không phải tôi, mà là chị gái tôi cơ."
Bàn Thư giả vờ bừng tỉnh.
Ứng Chước Tinh cắn răng, chỉ muốn khâu miệng con nhỏ này lại! Trước giờ nó chẳng khác gì khúc gỗ, sao hôm nay lại dẻo miệng đến thế!
Sắc mặt Hứa Doanh Doanh cũng khó coi. Bình thường cô ta có thể giả vờ không biết tâm tư của Ứng Chước Tinh, nhưng giờ bị lật trần ngay trước mặt, nếu không đáp lại, sợ thiên hạ sẽ bàn tán rằng cô ta cố tình treo cậu ta.
Ứng Chước Tinh tuy có ngoại hình, gia thế cũng không tệ, nhưng trong mắt cô ta, vẫn chưa xứng. Cô ta phải xứng đôi với những người ưu tú hơn - như Lạc Thịnh Ninh, hay Văn Lệ chẳng hạn.
Nhưng không có nghĩa cô ta muốn buông tha Ứng Chước Tinh. Vì vậy, cô ta hận đến nghiến răng việc Bàn Thư dám chọc thủng lớp giấy mỏng ấy ngay trước mặt mọi người.
Hứa Doanh Doanh gượng cười:
"Chắc là Thư Thư hiểu lầm rồi... Tôi và Chước Tinh chỉ là bạn bè bình thường thôi mà..."
"Ơ kìa, chị vừa mới gọi tôi là 'Bàn đồng học', sao giờ lại gọi tôi 'Thư Thư' rồi?" Bàn Thư rũ mi dài, nước mắt lã chã rơi, "Em biết em làm chị mất mặt, nên chị chưa từng nhận em là em gái... Tất cả đều là lỗi của em..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận