Từ nhỏ đến lớn, Hứa Oánh Oánh chưa bao giờ chịu thiệt thòi gì trước mặt Bàn Thư , con "heo mập" kia.
Lần này bị nghẹn họng ngay trước mặt Bàn Thư, với cô ta mà nói, quả thực chính là nỗi nhục chưa từng có!
"Thư Thư sao lại nghĩ như vậy..." Hứa Oánh Oánh rơi nước mắt, cắn môi đến run run, bộ dáng "tôi thấy mà thương", "Thư Thư đang trách chị sao..."
"Tránh ra."
Hứa Oánh Oánh còn chưa kịp nói hết.
Một giọng nam khàn khàn, hơi lười nhác nhưng lạnh lẽo vang lên, dội vào tai mọi người.
【Phát hiện mục tiêu cần công lược: Văn Lệ, xin ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ。】
Vừa nãy hai tiếng "bíp bíp" lần lượt nhắc nhở là Ứng Chước Tinh và Lạc Thịnh Ninh. Giờ lại thêm Văn Lệ... thế giới nhiệm vụ này, hóa ra có tới ba đối tượng công lược sao?
Bàn Thư khẽ nhướng mi, ngước mắt nhìn.
Một thiếu niên cao gầy, đồng phục mặc cực kỳ tùy tiện, vắt hờ lên vai.
Bên trong là chiếc áo bóng rổ số 7 đỏ rực, kiêu ngạo, bốc lửa.
Tóc đen ngắn rối bù ướt đẫm mồ hôi, cậu lười biếng hất ngược vài sợi ra sau, hành động tùy ý nhưng hormone nam tính lại ập thẳng vào mặt khiến người khác không kìm được đỏ mặt. Thế nhưng cái vẻ trong sáng, lạnh lẽo của cậu ta lại cực kỳ quyến rũ.
Trước mặt là một đám học sinh chen chúc, Văn Lệ nhíu mày, mất kiên nhẫn: "Tránh ra."
Đám đông tự động tản ra.
Hứa Oánh Oánh ánh mắt lóe lên, bước khẽ nép về phía Bàn Thư, mỉm cười ngọt ngào:
"Văn Lệ, đây là em gái tôi, trước giờ chưa giới thiệu cho cậu, em gái tôi thật sự rất tốt bụng!"
Bàn Thư bật cười khẽ.
Tiếng cười khàn khàn, đột ngột vang lên giữa bầu không khí yên lặng, lập tức trở thành tiêu điểm.
Văn Lệ nheo đôi mắt phượng đen thẫm, đảo qua thân hình mập mạp của cô, rồi không chút biểu cảm thu lại ánh mắt.
"Cô là ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=27]
Tôi với cô chẳng quen biết, tránh ra được không?"
Hiển nhiên, câu này là nói với Hứa Oánh Oánh.
Văn Lệ có thể nói là chẳng chút nể mặt, thẳng thừng làm cô ta xấu hổ, trong giọng còn xen cả sự phiền chán.
Ở Nhất Trung Giang Thành, ba cái tên Văn Lệ, Ứng Chước Tinh, Lạc Thịnh Ninh chính là nam thần được con gái ngưỡng mộ nhất.
Ngoài gia thế hiển hách, ngoại hình xuất chúng, thì cá tính riêng của từng người cũng là sức hút chí mạng.
Ứng Chước Tinh - đáng yêu, mềm mại như "cục kẹo ngọt".
Lạc Thịnh Ninh - ôn nhu, tao nhã, chuẩn mực "quý công tử".
Chỉ riêng Văn Lệ - tính khí xấu, trốn học, nói vài câu không hợp liền động tay động chân, điển hình bad boy.
Thế nhưng, ai ai cũng muốn trở thành ngoại lệ duy nhất của cậu.
Hứa Oánh Oánh nghiến răng mà vẫn phải miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, đám học sinh liền tản ra như chim bị hoảng hốt.
Chỉ có Văn Lệ thảnh thơi lững thững đi sau, chậm rãi mà ung dung.
À, còn cả Bàn Thư.
Thân thể này quá nặng nề, ngay cả đi nhanh cũng khó khăn, chứ đừng nói đến chạy. Bàn Thư khẽ thở dài.
"Thất Thất, nguyện vọng của nguyên chủ là gì?"
[Đang tra dữ liệu...] Hệ thống ngập ngừng một lát rồi nói:
[Nguyện vọng của nguyên chủ, thứ nhất: trở nên xinh đẹp, không còn bị chế giễu vì béo; thứ hai: vạch trần tội ác của mẹ kế Hứa Văn Phương cùng con gái bà ta.]
Ban Thư nheo mắt, trong lòng thầm cười lạnh. Hứa Văn Phương quả là một nhân vật ghê gớm.
Lúc này đã vào tiết học, trên bục giảng là một thầy giáo già gầy gò.
Bàn Thư đứng ngoài cửa, lịch sự gõ nhẹ:
"Thầy ạ, xin lỗi vì em đến muộn, em có thể vào lớp không?"
Cô vốn rất tôn trọng nghề dạy học, nên giọng điệu luôn lễ phép, hòa nhã.
Nhưng ông thầy kia chỉ liếc cô một cái, rồi khinh thường cười nhạt:
"Có người suốt ngày chẳng lo học hành, thành tích thì kém, đầu tóc bù xù, quần áo nhếch nhác. Loại người như thế lớn lên chẳng khác nào sâu mọt xã hội, sống chỉ tổ tốn cơm!"
Bàn Thư nhíu mày.
"Ầm!"
Tiếng ghế bị đá văng vang lên từ cuối lớp, cắt ngang giọng điệu chua ngoa kia.
Chiếc áo bóng rổ đỏ rực đã được thay bằng hoodie đen rộng rãi, mũ trùm che nửa mặt. Cậu thiếu niên nửa tỉnh nửa mê, bộ dạng như vừa ngủ dậy.
Khóe môi khẽ nhếch, giọng lãnh đạm:
"Thầy đang nói tôi sao?"
Ông thầy già toát mồ hôi lạnh. Ông ta nào dám chọc giận vị "tiểu thái tử gia" này chứ!
"Không, không... Văn Lệ, em hiểu nhầm rồi. Thầy nói người khác cơ..."
"Ồ? Là ai?" - giọng cậu thiếu niên kéo dài, đầy hứng thú.
Thầy giáo vội vàng đánh trống lảng, trừng mắt về phía cửa:
"Còn không mau vào lớp đi! Đứng ngoài cửa chẳng thấy xấu hổ à?"
Bàn Thư cười nhẹ, bước chân thong dong vào lớp.
Đi ngang qua, chỉ nghe "rầm" một tiếng, thầy giáo già ngã ngửa xuống đất, run rẩy chỉ tay vào cô:
"Cô... cô...!"
"Dạ?" - Bàn Thư mặt mũi vô tội.
"Trời ơi, thầy làm sao vậy, đừng để ngã ra bệnh thì khổ. Thầy gầy như cây sậy thế này, phải giữ gìn sức khỏe, kẻo nửa đời còn lại phải nằm viện đó nha."
Cô thuận tay chỉ hai bạn học:
"Hai bạn, mau đỡ thầy về phòng nghỉ đi."
Hai người kia vô thức làm theo, đến khi bước ra khỏi lớp mới nhìn nhau trố mắt:
"Tại sao chúng ta lại nghe lời con mập đó vậy?"
"Ờ... đúng là quái lạ thật."
Trong lớp, Bàn Thư thảnh thơi ngồi xuống hàng cuối.
[Trong ngăn bàn có đồ.] - Hệ thống nhắc.
Cô mở ra, dốc ngược cả đống vật thể rơi xuống, nhếch môi cười khẽ.
Giọng khàn khàn vang lên, vừa biếng nhác vừa mị hoặc:
"Ồ... để xem nào... chuột c.h.e.c, gián c.h.e.c... ô, con rắn hoa nhỏ này không đầu nhưng cũng dễ thương ghê... hai con... ba con... tổng cộng mười ba con chuột mổ bụng."
Bàn Thư điềm nhiên ngắm nhìn, giống như đang kiểm tra châu báu, chứ chẳng phải đồ ghê tởm.
Cô khẽ tặc lưỡi. Thủ đoạn độc ác thế này, không có tâm địa rắn rết thì sao làm nổi?
Để hù dọa nguyên chủ, bọn họ quả thật dốc hết tâm tư rồi.
Xung quanh, mấy bạn học hét ầm lên, bị cảnh tượng máu me dọa cho tái mặt.
Bàn Thư nhàn nhạt quét mắt, ánh nhìn cuối cùng rơi lên gương mặt kinh ngạc của Văn Lệ.
Khóe môi cô cong cong, bật cười.
Trong khi mọi người nhìn cô như quái vật, bịt miệng nôn mửa, thì cậu thiếu niên kia chỉ khẽ cau mày, nhưng lại lặng lẽ quan sát cô lâu hơn một chút.
Rồi... Văn Lệ gục đầu xuống bàn, tiếp tục "ngủ".
Đến khi tan học, cậu vẫn chưa dậy.
Bàn Thư khẽ đẩy vai cậu:
"Tan học rồi, Văn đồng học."
Nói xong liền xách cặp bỏ đi.
Một lát sau, Văn Lệ mới mở mắt, trong đó chẳng có chút buồn ngủ nào.
...
Bên ngoài cổng trường, Bàn Thư lạnh lùng liếc qua chiếc xe sang bóng loáng, bên trong là Hứa Oánh Oánh ngồi ngay ngắn.
Con gái kế mặc đồ hiệu đắt tiền, học đàn piano xa xỉ, đi học có xe riêng đưa đón, được muôn người khen ngợi.
Nhưng song song với ánh sáng chói lọi đó, chính là những góc tối u ám, nơi một thiếu nữ tuyệt vọng vùng vẫy rồi c.h.e.c đi.
Ánh hào quang của Hứa Oánh Oánh, chẳng phải được xây dựng trên nỗi đau của nguyên chủ sao?
Bàn Thư khẽ cười, trong lòng lại phát hiện ra một điều rất thú vị...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận