Từng hạt tuyết vụn mang theo cái lạnh thấu xương của đêm đông ập tới.
Ngọn lửa trong đèn lưu ly khẽ lay động, rồi tắt ngúm.
Gương mặt của Tề Dữ chìm trong bóng tối, hắn cúi người, dường như khẽ cười, nhưng giọng nói lại lạnh như băng:
"Điện hạ... có phải hối hận rồi sao?"
"Không hối hận, không hối hận khi cứu ngươi." Bàn Thư nghiêm túc nhìn hắn.
Đầu ngón tay Tề Dữ khựng lại.
Một lúc lâu sau, giọng hắn thấp đi, vô cớ lại trở nên dịu dàng vương vấn:
"Điện hạ đã cứu ta, thì phải cứu cho tới cùng."
Gió đêm rít gào.
Bàn Thư hơi ngẩn người trước đôi lông mày thanh tú tuyệt trần kia.
--
Trận đại tuyết này kéo dài hơn một tháng.
Đến tháng ba, xuân về nhưng trời vẫn lạnh. Cành cây phủ đầy tuyết trắng, hoa lê rụng khắp nơi.
Giang Trạm lại cao lớn hơn trước, vóc dáng thiếu niên như vừa mới vươn dài chỉ sau một đêm.
Hắn ngậm một cọng cỏ dại nơi khóe môi, lười biếng dựa vào khung cửa, mặt nở nụ cười sáng sủa:
"Điện hạ định đi đâu vậy?"
Thiếu nữ mặc bộ cung trang đỏ tươi, càng tôn lên làn da trắng như tuyết.
Bàn Thư cầm hai cây trâm so sánh trước gương, nghe hắn hỏi thì chẳng buồn quay lại:
"Dự yến trong cung, Chung Doanh Doanh chưa nói cho ngươi sao?"
Yến tiệc trong cung vốn là đại sự, nhà họ Chung cũng có thiệp mời.
Giang Trạm dĩ nhiên biết.
Hắn cố tình đến đây, chính là muốn xin Bàn Thư cho mình đi cùng.
"Không ai nói cho ta cả."
Thiếu niên cười, rồi từ trong hộp trang sức rút ra một cây trâm hải đường, nhẹ nhàng cài lên búi tóc nàng:
"Điện hạ, cây này hợp hơn."
Trâm bạc điểm vài nét đỏ, như sắc hoa cuối cùng nơi nhân gian, rực rỡ mà xinh đẹp.
Bàn Thư nhìn thoáng qua gương đồng, hất mí mắt, thuận miệng hỏi theo:
"Có muốn cùng ta nhập cung không?"
Niềm vui hiện rõ trên mặt thiếu niên.
Hắn gật đầu, ngoan ngoãn như một con cún nhỏ:
"Chỉ cần được cùng điện hạ."
Dù phía trước là núi đao biển lửa, hắn cũng nguyện theo.
Bàn Thư cười khẽ, xoa vành tai đỏ bừng của thiếu niên.
--
Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn. Bàn Thư bảo Giang Trạm lên trước, mình thì vừa định bước theo, sau lưng vang lên giọng nói lạnh lẽo của Tề Dữ:
"Điện hạ định đi đâu?"
Nàng quay lại, thấy gương mặt khó coi của hắn, liền cười gượng:
"Vào cung."
Hắn rũ mắt, cười nhạt, đôi mắt vốn tĩnh lặng như hồ nước lại bỗng trở nên sinh động:
"Vì sao không dẫn ta đi, mà lại dẫn hắn? Trong mắt điện hạ, ta chẳng ra gì sao?"
Giang Trạm vén rèm xe, khuôn mặt sáng ngời với chu sa đỏ giữa trán hiện ra.
Hắn ta khẽ trách:
"Xin Tề công tử đừng làm khó điện hạ. Là ta cầu xin điện hạ cho theo, sao Tề công tử lại trách lầm nàng?"
Thiếu niên ra vẻ lo lắng cho Bàn Thư, nhưng trong mắt lại đầy sự hả hê.
Tề Dữ liếc hắn một cái, điềm tĩnh:
"Chuyện giữa ta và điện hạ, từ khi nào đến lượt một kẻ ngoài như ngươi xen vào?"
Bị sủng ái nên sinh ra kiêu ngạo, Tề Dữ tin Bàn Thư sẽ đứng về phía mình.
Còn Giang Trạm -- trong mắt hắn chỉ là một tên hề dùng thủ đoạn bỉ ổi.
"Được rồi, Tử Khiêm, ít lời lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=328]
Bàn Thư nhoẻn cười, liếc cảnh cáo về phía Giang Trạm.
Nụ cười trên môi thiếu niên cứng lại, cuối cùng chỉ gượng gạo kéo khóe môi.
Tề Dữ thì nhìn xuống hắn bằng ánh mắt cao ngạo, như kẻ chiến thắng.
Giang Trạm siết chặt nắm tay, trong lòng bốc lên sát ý: Tên Tề Dữ đáng chết!
Ngón tay lạnh lẽo hắn chạm vào chiếc vòng bạc, ấn mạnh khiến đầu rắn khắc trên vòng hằn sâu vào cổ tay, đau rát.
Bàn Thư ngẩng đầu nhìn hắn:
"Ngươi muốn cùng đi không? Ta lo ngươi vào cung chỉ chuốc thêm phiền lòng nên mới giấu. Tề Dữ, đừng giận, được không?"
Giang Trạm sững người.
Hắn chưa từng thấy Bàn Thư như vậy -- thiếu nữ cao cao tại thượng trong lòng hắn, nay lại dịu giọng cầu xin một nam nhân khác.
Dựa vào đâu? Tề Dữ có gì xứng?
Sau mười ba năm tu hành, Giang Trạm suýt tin rằng mình thật sự có tâm Phật. Nhưng giờ phút này, chỉ muốn nghiền nát kẻ kia.
Tề Dữ liếc Giang Trạm một cái, đôi mắt vẫn bình thản, cuối cùng nhìn về phía Bàn Thư:
"Ta đi."
"Được." Nàng thở phào, lại nở nụ cười.
--
Cuối cùng, ba người cùng đến hoàng cung.
Bàn Thư đi giữa, hai bên là Giang Trạm và Tề Dữ, ai nấy đều sa sầm mặt.
Yến tiệc tổ chức tại Tự Ung điện.
Cành cây khúc khuỷu đan xen, phủ đầy tuyết dày.
Bàn Thư nheo mắt, nhìn nam tử cao ráo trong y phục hạc đỏ. Hắn khẽ cười, nhưng ý cười không chạm đáy mắt.
Thấy nàng đi cùng hai người kia, hắn nhướng mày:
"Điện hạ."
Bàn Thư dời mắt, nhìn con thỏ nhỏ đang run rẩy trong tay hắn:
"Cố đại nhân không dự yến, đến đây làm gì?"
Cố Trì tung hứng con thỏ, khiến nó kêu thét, lông trắng dựng đứng.
Hắn chỉ cười, không đáp.
Rồi tiện tay ném con thỏ xuống đất, phủi tuyết trên tay:
"Đi thôi, cùng vào."
--
Tuyết trắng phủ trời, những cung điện đỏ sẫm như khảm trong nền tuyết.
Trong điện, cung nhân nối đuôi mang rượu quý vào. Tiếng ồn ào náo nhiệt bỗng ngưng khi Bàn Thư xuất hiện.
Bàn Nhược ngồi bên dưới nữ hoàng, đôi mắt uể oải bỗng sáng lên khi thấy nàng, nhưng khi nhìn sang hai người đàn ông theo sau lại cau mày.
Bàn Thư ngồi vào chỗ, Giang Trạm và Tề Dữ lặng lẽ ngồi hai bên.
Giang Trạm ngoan ngoãn rót rượu cho nàng, dịu dàng chăm chút.
Ánh mắt sắc bén của nữ hoàng mấy lần dừng lại trên người thiếu niên.
Đến nửa tiệc, bà chợt hỏi:
"Đây là công tử nhà ai?"
Bàn Thư liền đáp:
"Giang công tử của Chung phủ, tên Giang Trạm."
Nữ hoàng vốn có nghe nói Chung gia có một công tử nhỏ từ chùa trở về.
Bà ngỡ đó là kẻ khô khan nghiêm túc. Nhưng nay thấy Bàn Thư che chở hắn, giọng bà lộ ý cười:
"Ồ? Thư Thư cũng đến tuổi rồi, trẫm thấy Giang công tử hình như đối với con không phải vô tình..."
"Choang!"
Chiếc chén ngọc trong tay Tề Dữ rơi xuống đất, vỡ tan.
Rượu nóng vừa hâm đổ lên người, xuyên qua áo mỏng, bỏng rát làn da.
Tề Dữ khẽ "ưm" một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
"Tề Dữ!" Bàn Thư vội vàng lấy khăn lau cho hắn, lo lắng:
"Đau lắm không? Có cần đi thay áo không?"
Hắn nhẫn nhịn gật đầu:
"Làm mất mặt điện hạ rồi."
Trong mắt người ngoài, hắn là công tử gia tộc lễ độ, nay lại thất thố nơi công đường, càng lộ vẻ yếu ớt.
"Ta... ta đi thay y phục."
Hắn đứng dậy, theo cung nhân rời vào điện bên.
Giang Trạm nhìn bóng lưng ấy, ánh mắt vừa âm u vừa bình thản.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận