Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 52: Xấu nữ học đường trở thành vạn nhân mê (27)

Ngày cập nhật : 2025-09-14 14:59:56
"Mày! Sao mày lại tới đây!"
Hứa Văn Phương hoảng hốt đóng sập cửa, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ.
"Hồi đó mày đã lấy tiền, tao cũng cho mày lợi ích rồi, rốt cuộc mày còn muốn gì nữa! Tránh xa cuộc sống của tao đi!"
Người đàn ông nhếch miệng cười dâm tục:
"Mày làm vợ ông Bàn oai lắm chứ gì, coi tao như ăn mày, vứt cho chút tiền là xong phải không? Mày đừng quên, không chỉ mình tao biết bí mật dơ dáy của mày đâu! Vương Toàn Quý cũng biết rất rõ ràng đấy! Tao còn nhớ, để bịt miệng tao, mày còn cho tao chơi cái thân thể ngon ngọt kia một đêm... hề hề, đến giờ nghĩ lại tao vẫn thấy sung sướng đây!"
"Cút! Cút ngay cho tao!" - Hứa Văn Phương run rẩy hét lên.
Người đàn ông gằn giọng:
"Giờ bảo tao cút có phải quá muộn rồi không? Đừng tưởng tao không biết, mày muốn giết tao! Tao trốn đông trốn tây hơn mười năm! Con đĩ thối tha này! Tao sống khổ, thì mày cũng đừng hòng sống yên!"
"Có bí mật gì thì cho bọn tôi nghe với, đừng lén lút thì thầm thế chứ."
Chúc Dung Hằng nhếch môi cười lạnh.
Hứa Văn Phương gượng gạo cười:
"Đâu... đâu có bí mật gì. Chỉ là thằng ăn mày nhân dịp ngày vui tới vòi tiền, không được thì cứ bám dai, để tôi đuổi hắn đi ngay..."
Cô ta liếc mắt ra hiệu cho gã đàn ông lôi thôi kia.
Gã cũng đang muốn kiếm chác từ Hứa Văn Phương, nên tạm thời không dám làm loạn, nghiến răng:
"Đúng, phu nhân nhân hậu lắm."
Bên ngoài ồn ào, Bàn Uy Quốc đi ra, vừa thấy là Chúc Dung Hằng thì giật mình sợ hãi!
"Chúc tổng... sao ngài lại đích thân tới đây...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=52]

chuyện này là sao vậy?"
Ông ta còn nhìn thấy sau lưng Chúc Dung Hằng có cả một nhóm cảnh sát, lập tức hoang mang.
Hứa Văn Phương cũng sợ hãi cực độ, chỉ sợ gã đàn ông kia nổi nóng, lỡ miệng khai tuốt tuồn tuột.
"Đi thôi, Bàn Uy Quốc, cả nhà ba người... theo tôi một chuyến."
Chúc Dung Hằng cười nhạt, nhớ đến cô gái đã phải chịu biết bao nhục nhã và oan khuất, lòng càng đau đớn.
Theo lẽ thường, Bàn Uy Quốc lớn hơn Chúc Dung Hằng ba mươi tuổi, tính ra cũng xem như bậc trưởng bối.
Nhưng thân phận địa vị quá chênh lệch. Lúc này mà bắt ông ta quỳ xuống dập đầu, ông ta cũng không dám nói nửa lời, chắc chắn sẽ lập tức quỳ ngay!
Hứa Văn Phương cùng Hứa Oánh Oánh bị áp giải lên một xe cảnh sát khác.
Bàn Uy Quốc cũng bị đưa đi, vừa mở cửa xe đã thấy Bàn Tự, lại thấy Văn Lệ, tiếp đó là Ứng Chước Tinh, còn phía trước là Chúc Dung Hằng!
Chỉ nhìn thôi mà Bàn Uy Quốc đã suýt nhũn chân.
Cả đời ông ta chưa bao giờ có cơ hội diện kiến nhiều nhân vật lớn đến thế, hôm nay lại gặp hết trong một lần!
Bàn Tự là người thế nào chứ?
Dù cùng họ Bàn, nhưng thân phận khác nhau một trời một vực!
Cho ông ta thêm ngàn lá gan, cũng không dám mơ kết giao với nhân vật đó.
Ứng Chước Tinh cười, để ông ta lên xe:
"Chú Bàn ngồi đi, Chúc Dung Hằng tự lái xe rồi. Văn Lệ, cậu nhường chỗ ngồi giữa cho chú, đó mới là lễ nghi."
Bàn Uy Quốc tự nhủ thằng Văn Lệ ngông cuồng thế, ai mà nó chịu nghe lời? Nhưng không ngờ Văn Lệ lại thật sự bước xuống, còn làm động tác "mời" rất lễ độ.
Trái là Bàn Tự, phải là Văn Lệ, trước mặt là Ứng Chước Tinh, còn có Chúc Dung Hằng - khí thế trong xe khiến Bàn Uy Quốc nghẹt thở.
Ông ta dè dặt hỏi:
"Ờ... chúng ta đi đâu vậy? Sao đường này lạ quá..."
Bàn Tự lạnh nhạt:
"Ông chưa từng tới đây sao?"
"À, tôi bận lắm, đâu nhớ ra mấy chỗ này."
Ứng Chước Tinh bổ sung:
"Đây là đường tới trường Nhất Trung Giang Thành, rẽ một cái là tới ngay thôi."
Nghe vậy, Bàn Uy Quốc mới thở phào, thậm chí còn ngỡ ngàng nghĩ: chẳng lẽ họ muốn ông ta đi làm mối cho Hứa Oánh Oánh sao?
Ông ta lập tức đổi thái độ, bày ra dáng vẻ làm cha vợ tương lai:
"À thì ra là đi đường này, tôi biết. Hồi họp phụ huynh của Oánh Oánh, tôi từng tới... Con bé này ngoan ngoãn, học giỏi, tính tình cũng tốt, chẳng như con bé Bàn Thư, bướng bỉnh, học hành thì kém, chẳng được gì giống tôi! Nhắc tới nó chỉ thêm xấu hổ thôi! Nhưng Oánh Oánh thì khác, ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn Bàn Thư gấp trăm lần!"
Ông ta nào hay không khí trong xe đã tụt xuống tận đáy!
Baàn Uy Quốc còn tiếp tục nói xấu Bàn Thư:
"Con bé Bàn Thư trước kia còn chạy về méc với tôi, bảo là ở trường bị bắt nạt... Hừ! Không phải tại nó suốt ngày gây chuyện thì ai thèm bắt nạt? Tại sao người khác không bị, chỉ nó bị? Vậy lỗi chẳng phải ở nó sao? Lần nào nó về, Oánh Oánh cũng bị liên lụy chịu uất ức... Tôi thấy mà đau lòng! Con bé này ganh tỵ thì thôi đi, còn bụng dạ xấu xa, toàn mưu mô thủ đoạn..."
"Đủ rồi." - Bàn Tự lạnh lùng cắt ngang.
"Xem ra chú Bàn có nhiều bất mãn với chính con gái ruột của mình."
"Con gái ruột cái gì chứ... đừng nói thế, sẽ làm Oánh Oánh đau lòng. Trong lòng tôi, Oánh Oánh mới là con ruột!"
Văn Lệ hờ hững mở mắt, ánh nhìn như băng tuyết:
"Hừ."
Nụ cười thường trực trên mặt Ứng Chước Tinh biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự lạnh lẽo u tối:
"Hóa ra, ông vốn đã chẳng coi Thư Thư ra gì... Vậy mà trước đây tôi lại tin, tin rằng Thư Thư có thể bắt nạt Oánh Oánh, tin rằng Oánh Oánh là người bị oan ức... Ha, thì ra tôi mới là kẻ ngu xuẩn, độc ác, là kẻ đã đẩy cô ấy vào địa ngục."
Anh ta cúi đầu, hối hận đến đau đớn, chỉ muốn giết chết cái bản thân từng vô tình tiếp tay cho cái ác.
Văn Lệ tựa vào cửa xe, gió thổi lùa qua cửa kính, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt vô cùng. Hơi thở nặng nề, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
"Người như ông, không xứng làm ba của Thư Thư." - Bàn Tự dứt khoát, ánh mắt sắc bén.
"Chúng ta phải đưa chuyện này ra tòa. Tôi vốn không thích phiền phức, nhưng việc này bắt buộc phải làm. Khi đó, xin mời ông cùng vợ con ra hầu tòa."
Ông ta nói thẳng: người con cần ra mặt chính là "đứa con gái thật sự" - chứ không phải Bàn Thư.
Bàn Uy Quốc bàng hoàng:
"Cái gì? Bàn tổng, ý ngài là sao? Chẳng lẽ... không phải muốn cưới Oánh Oánh sao..."
Ứng Chước Tinh bật cười khinh miệt:
"Ông đúng là biết nằm mơ. Được rồi, đến nơi rồi, ông nên biết sự thật đi thôi."
Xe dừng lại trước cổng Trường trung học Nhất Trung Giang Thành.
Người xem tụ tập chật kín, kéo dài không thấy điểm cuối.
Trong sự mặc nhiên cho phép của Bàn Tự và các nhân vật khác, nhiều người đã gan dạ mở livestream trực tiếp!

Bình Luận

0 Thảo luận