Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 391: Nữ minh tinh đầy scandal tham gia show sinh tồn lại thành vạn nhân mê (9)

Ngày cập nhật : 2025-10-01 13:18:27
Trong phòng làm việc u ám.
Người đàn ông dung mạo cao quý lạnh lùng liếc qua màn hình giám sát, khí chất như đóa bạch mai mọc trên vách núi cao, khiến người ta chỉ dám ngước nhìn, không dám mạo phạm.
Bên cạnh, đạo diễn mặt đầy lo lắng:
"Xem ra tiểu thiếu gia nhà họ Ninh muốn gây chuyện với chúng ta rồi! Thật hiếm thấy, tiểu thiếu gia xưa nay ngoài sở thích sinh tồn dã ngoại thì chẳng để tâm đến gì khác, sao lần này lại quan tâm cô nhóc kia đến thế?"
Giọng Yến Xuyên trong trẻo lạnh nhạt vang lên:
"Tại sao lại tạm ngưng phát sóng trực tiếp?"
Ngón tay thon dài của anh gõ nhịp nhè nhẹ lên mặt bàn:
"Từ lúc bàn bạc, chương trình này đã định sẵn hình thức vừa phát sóng trực tiếp vừa phát sóng lại. Vì sao bây giờ chỉ còn phát lại, không có trực tiếp?"
Đạo diễn mơ hồ nhận ra Yến Xuyên đang giận, trong lòng vừa kinh ngạc vừa không dám tin.
Dù sao Yến Xuyên vẫn luôn được xem là pho tượng ngọc vô tình, lạnh lẽo như Phật ngọc.
"Phát sóng trực tiếp thì yếu tố khó kiểm soát quá nhiều, rủi ro cũng rất lớn." Đạo diễn dè dặt chọn lời, "Chúng tôi không thể khống chế được dư luận trên mạng."
Yến Xuyên lạnh giọng:
"Từ ngày mai khôi phục phát sóng trực tiếp. Ngoài ra, đem tập đầu tiên phát lại ngay, không được cắt dựng."
Đạo diễn khó xử. Ông ta vốn nhận lệnh từ cấp trên, định cắt bỏ đoạn của Mạnh Hi:
"Cái này... sẽ ảnh hưởng không tốt đến Mạnh Hi. Cô ta vẫn luôn xây dựng hình tượng 'thiếu nữ dịu dàng', trên mạng người ủng hộ rất nhiều..."
Đạo diễn nghĩ: vì một nữ minh tinh tai tiếng, xuất thân từ mấy bộ phim hạng ba, hoàn toàn không đáng.
Yến Xuyên híp mắt, ánh nhìn như băng:
"Vì một kẻ ngu xuẩn mà bỏ qua báu vật chân chính, đó mới là ngu không thể cứu."
Đạo diễn tuy không dám đắc tội cấp trên, nhưng càng không dám đắc tội Yến Xuyên.
Thế là tập đầu tiên của 《Thoát khỏi hoang đảo》 không hề báo trước đã lên sóng toàn mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=391]

Chỉ sau một đêm, độ nóng bùng nổ khắp Internet.
【Ủa gì vậy, tôi vào nhầm phòng à? Tôi rõ ràng vào để xem Bàn Thư bị chửi, sao mọi người lại đồng loạt mê cô ấy thế này?】
【Đạn mạc ngập tràn... huhu, buông vợ tui ra!】
【CP Thư-Yểm thật sự quá đáng để ship! Sói con kiêu ngạo ngốc nghếch × đại mỹ nhân vừa mềm mại vừa làm nũng!】
【Cười xỉu, Ninh Yểm tỉnh ngộ rồi à? Phát triển sang nhân cách "bố trẻ" luôn rồi hả?】
【Lạc Bắc Thư tranh thủ đi chứ, yêu thì phải nói lớn ra, ai đời cứ ôm kịch bản nam phụ bi thương! Nhanh nào, đội CP chẵn tập hợp!】
Trong khi đó, ở trên hoang đảo, Mạnh Hi vẫn chưa hề hay biết rằng mình đã bị toàn mạng tẩy chay.
Dù sao cô ta nghĩ đoạn đó sẽ bị cắt hết.
Danh tiếng của Bàn Thư vốn dĩ đã tệ, ai mà tin lời đơn phương của cô ta? Trong mắt Mạnh Hi, mọi việc vẫn rất "đẹp đẽ".
...
Sáng sớm hôm sau.
Tổ chương trình bắt đầu ném vật tư đợt hai xuống đảo.
Lần này, họ sắp xếp lại nhóm một cách ngẫu nhiên.
Bàn Thư được xếp cùng Tống Tử Hành.
Sắc mặt Ninh Yểm lúc này đã không thể dùng hai chữ "khó coi" để hình dung nữa - u ám tới cực điểm.
"Bàn Thư, chúng ta đi thôi." Cô vẫy tay chào thiếu niên.
Ninh Yểm híp mắt, nhìn bóng dáng cô đi xa cùng người đàn ông khác, khẽ hừ:
"Chậc, đúng là đồ vô tình."
"... ..."
"Chị, để em giúp chị mang balo." Tống Tử Hành đặt chiếc balô từ vai Bàn Thư lên vai mình, "Chị muốn đi đâu?"
Bàn Thư không sửa cách xưng hô "chị" của cậu.
Cô ngẫm nghĩ một lát:
"Đi hướng đông đi, bên đó có thể sẽ có vật tư."
"Được."
Tống Tử Hành trông còn nhỏ hơn Ninh Yếm, khí thế tràn đầy, đôi môi đỏ như máu, làn da trắng mịn hơn cả con gái, ngũ quan tinh xảo đến quá mức.
Cậu ấy thật sự có thể gọi là... đẹp.
Đôi mắt đào hoa bẩm sinh đã mang ba phần ý cười, khiến người ta dễ sinh hảo cảm.
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Bàn Thư tò mò. Nhìn qua cậu chẳng khác nào học sinh cấp ba mười sáu, mười bảy tuổi.
Tống Tử Hành: "Ừm, mười bảy."
Quả nhiên còn chưa thành niên.
Bàn Thư chợt nhớ tới Bùi Ký ở thế giới trước. Cậu ấy cũng mười bảy.
Trên người Tống Tử Hành mang theo khí chất thiếu niên rất giống Bùi Ký - như sinh ra đã tự tỏa sáng, đứng giữa đám đông liền thu hút hết ánh nhìn, khiến ai cũng muốn ưu ái cậu.
Bàn Thư khẽ thở dài, không biết sau khi mình rời khỏi thế giới kia, Bùi Ký thế nào rồi.
Chắc hẳn cậu đã trở thành tuyển thủ e-sports mạnh nhất mạnh nhất rồi nhỉ?
Khi cô biến mất, có phải cậu từng lén rơi nước mắt lúc nửa đêm không?
Sẽ khóc sụt sùi chứ?
Đây là lần đầu tiên Bàn Thư hy vọng thời gian có thể làm phai nhạt tất cả.
Bởi vì nếu Bùi Ký buồn, cô cũng sẽ thấy buồn theo.
"Chị ơi, vật tư này." Giọng trong trẻo của Tống Tử Hành kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Lúc nói, cậu đã dùng công cụ cạy mở chiếc hòm.
Trong hòm toàn là đồ ăn nhanh.
"Đáng tiếc, không có sữa dâu chị thích." Cậu hơi thất vọng, mí mắt rủ xuống.
"Không sao, mấy thứ này cũng rất hữu dụng." Bàn Thư dịu giọng, "Mang về hết đi."
"Vâng." Cậu chớp mắt ngoan ngoãn, "Nhưng mà chị, chúng ta đi tìm 'hộp quà bí ẩn' nhé? Em chưa bao giờ ngủ ở nhà gỗ cả."
"Được thôi."
Thực ra Bàn Thư có thể cảm nhận vị trí hộp quà.
Dù sao cô vốn có buff may mắn.
Nhưng hình như Tống Tử Hành cũng may mắn chẳng kém.
Dù cô chẳng nói gì, cậu vẫn rất nhanh tìm được hộp, lấy được quyền sử dụng nhà gỗ một đêm.
...
Trở về trại, tối hôm đó họ ăn mì ăn liền do hai người tìm được.
So với bánh nén khô khốc, mì ăn liền đúng là mỹ vị nhân gian. Ngay cả Sở Họa vốn kỷ luật nghiêm khắc giữ dáng cũng không kìm được ăn rất nhiều.
Ninh Yểm lười biếng nhìn cô gái khi ăn, má phồng phồng như sóc con, khóe miệng lại cong.
Nhưng vừa nghĩ đến việc tối nay cô sẽ ở chung nhà gỗ với người khác, tâm tình anh lại sầm xuống.
"Chị, mình đi nhà gỗ nhé?" Tống Tử Hành vừa thấy Bàn Thư đặt đũa liền hớn hở.
Cô có thể hiểu sự hiếu kỳ của cậu, nên đứng dậy gật đầu:
"Ừ, đi thôi."
Ninh Yếm cúi đầu, khẽ "chậc".
Cô còn chẳng thèm nhìn anh một cái.
Cả ngày nay, Bàn Thư vốn chỉ nghĩ tới việc được đi tắm trong nhà gỗ, thế là quên mất Ninh Yếm luôn.
Vừa tới nơi, cô lập tức chui vào phòng tắm.
Ngoài nhà gỗ.
Hai thiếu niên tuấn tú với phong cách trái ngược, yên lặng đối đầu.
Ninh Yểm siết chặt hộp sữa dâu trong tay, thản nhiên:
"Hôm nay cô ấy chưa uống sữa."
Tống Tử Hành mặt mũi vô tội:
"À, vậy à? Nhưng tổ chương trình có chuẩn bị sữa rồi, chị ấy uống rồi đấy. Xin lỗi nhé, chị ấy mệt lắm, đang chuẩn bị nghỉ ngơi rồi."
Ninh Yểm không đáp, cúi đầu, gương mặt chìm trong bóng tối.
Tống Tử Hành chẳng để ý, mỉm cười bước vào.
Trong phòng, Bàn Thư đã nằm trên giường.
Cậu mới nhận ra cảm giác xấu hổ dâng lên.
"... Chị."
Sau khi tắm xong, mặt cậu đỏ bừng, chẳng biết là vì nước nóng hay lý do nào khác.
Cậu lấy thẳng một chiếc chăn trong tủ, trải dưới đất, thậm chí không xin gối.
Bàn Thư thở dài:
"Gối cho cậu."
"Ồ."
Cô khép mắt, nghe ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, bất giác nhớ tới Ninh Yểm.
"Chị, em từng xem phim chị đóng." Tống Tử Hành giống như đang tìm chuyện để nói.
Cô nhớ tới mấy bộ phim rác rưởi nguyên chủ từng đóng: "..."
Hơi xấu hổ.
Cậu dường như nhận ra sự ngượng ngùng, mỉm cười:
"Nhưng mà, chị thật sự rất đẹp. Trước kia mấy tạo hình đó hoàn toàn không hợp với chị đâu."
"... Câm miệng."
"Vâng, chị." Cậu ngoan ngoãn nhắm mắt, lông mi mềm khẽ run, "Chị ngủ ngon."
Đèn tắt.
Bên ngoài nhà gỗ.
Bóng hình cao gầy mảnh khảnh lặng lẽ đứng đó.
Hộp sữa dâu vốn được anh hâm nóng, giờ đã lạnh ngắt, lạnh đến mức xuyên từ lòng bàn tay vào tận tim.
Hạt mưa rơi đập vào người, đau buốt.
Ninh Yểm thật ra đang rất hoảng.
Lần đầu tiên tìm được sữa dâu trong hòm vật tư, cô đã uống hết. Kẹo sữa cũng không còn.
Anh sợ cô sẽ không cần anh nữa.
Vậy nên anh lục tung mọi hòm vật tư.
Cuối cùng tìm được hộp sữa dâu và kẹo sữa tổ chương trình giấu tận trong góc.
Anh thở phào.
Vội vàng hâm nóng sữa, rồi chạy tới nhà gỗ, muốn đưa tận tay cho cô.
Bàn Thư quên mất, không đòi anh.
Không sao, anh có thể chủ động mang đến.
Thế nhưng...
Tống Tử Hành nói cô đã uống sữa rồi, sữa do chương trình chuẩn bị.
Ồ.
Hóa ra cô uống rồi.
Ninh Yếm chợt nhận ra--
Sữa dâu không phải duy nhất. Nó có thể thay thế.
Cũng giống như anh.

Bình Luận

0 Thảo luận