Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 353: Từ cô gái mập bị lừa tình trên mạng đến vạn nhân mê (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-23 14:19:40
Sau đó, người ta lại lôi ra những tấm hình chụp lén nguyên chủ và Kỷ Trình đứng gần nhau.
Nhưng tất cả chỉ là ảnh "lấy góc", nhìn thì tưởng thân mật, thực chất chẳng có gì.
Nguyên chủ chủ động đi tìm Kỷ Trình là bởi vì mẹ Kỷ không liên lạc được với con trai, lo lắng có chuyện, nên nhờ cô đi xem thử.
Kỷ Trình đều biết rõ.
Nhưng anh ta không hề giải thích.
Cũng đúng thôi.
Với anh ta, cái "scandal tình ái" này có lẽ là một sự sỉ nhục.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền, càng lúc càng ầm ĩ.
Nguyên chủ lên tiếng thanh minh.
Nhưng giữa một Mộc Vãn Vãn mềm yếu, dễ bị bắt nạt và một nguyên chủ tồn tại cảm giác "vô hình như không khí", tất cả mọi người đều chọn tin Mộc Vãn Vãnt.
Ai nấy coi cô như virus.
Mắng cô bằng những lời lẽ khó nghe nhất.
Không ai chịu nghe cô giải thích.
Trong tuyệt vọng và bất lực, nguyên chủ đã chọn nhảy lầu tự vẫn.
Một sinh mệnh tươi trẻ cứ thế lụi tàn.
Ngay cả khi chết đi, cô vẫn chịu nhục nhã.
Người qua đường còn khinh ghét nhổ nước bọt vào thi thể, mắng rằng cô ta "chết đáng đời, chết cho đáng kiếp".
Còn Mộc Vãn Vãn thì sao?
Cô ta rơi vài giọt "nước mắt cá sấu", mềm yếu nói: "Tôi cũng không ngờ sẽ thành ra như vậy... rõ ràng là cô ấy sai, sao đến chết cũng không chịu nhận lỗi chứ. Rõ ràng chỉ cần nói một câu xin lỗi, tôi sẽ tha thứ cho cô ấy rồi mà..."
Mọi người, bao gồm cả Kỷ Trình, đều quay ra an ủi Mộc Vãn Vãn, bảo cô đừng tự trách.
Hết thảy đều là lỗi của nguyên chủ.
Cái chết của cô không dấy lên chút gợn sóng nào.
Rất nhanh đã bị lãng quên sạch sẽ.
Chỉ là, thỉnh thoảng nhắc đến, người ta vẫn khinh miệt nói:
"A, con nhỏ đó hả?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=353]

Con tiện nhân không biết xấu hổ, vừa là kẻ trộm vừa là kẻ quyến rũ bạn trai người khác!"
Đến chết, vẫn không một ai tin cô vô tội.

Bàn Thư sắp xếp xong toàn bộ mạch truyện, dưới lầu ký túc xá chợt vang lên tiếng còi cảnh sát.
Cô đội khuôn mặt bê bết máu, nhìn chằm chằm ba kẻ kia đang tái mét mặt mày, nở nụ cười rạng rỡ:
"Cảnh sát tới rồi đó ~ Ai là kẻ nói dối, lập tức sẽ biết ngay thôi."
Bộ dạng nguyên chủ lúc này thê thảm, tóc tai rối bù.
Nụ cười ấy chẳng có chút xinh đẹp nào, ngược lại khiến người ta thấy rợn người.
Mộc Vãn Vãn vẫn cố gắng ngăn cản:
"Thôi mà, Thư Thư, nếu cậu không muốn xin lỗi cũng không sao... Dù gì chúng ta cũng là bạn cùng phòng, lần sau đừng phạm nữa là được, được không nào?"
Mộc Vãn Vãn vốn gầy gò thanh tú, chỉ cần làm nũng một chút, chưa từng có ai nỡ làm khó cô.
Hồi đầu, sau khi biết nguyên chủ có quan hệ "thanh mai trúc mã" với Kỷ Trình, Mộc Vãn Vãn cũng giả bộ đáng thương nhờ vả: nào là xin nguyên chủ cho số điện thoại Kỷ Trình, nhờ nguyên chủ sắp xếp để "tình cờ gặp nhau".
Những lần nguyên chủ chủ động tìm Kỷ Trình ở trường đại học, ngoài việc do mẹ Kỷ nhờ vả, thì đều là vì Mộc Vãn Vãn.
Nào ngờ những lần đó lại bị kẻ có tâm chụp lén thành ảnh, cuối cùng biến thành bằng chứng để Mộc Vãn Vãn quay ngược cắn cô một phát.
Chuẩn chỉnh phiên bản hiện đại của "nông phu nuôi rắn".
Bàn Thư nhàn nhạt liếc cô ta, đưa tay bóp cằm Mộc Vãn Vãn:
"Chậc, xấu chết đi được."
Sắc mặt Mộc Vãn Vãn thoáng thay đổi.
Ngay sau đó, trong mắt lóe lên chút châm chọc - chắc là cười nhạo việc một con bé mặt mũi xấu xí như Bàn Thư mà dám nói người khác xấu.

Rất nhanh, mấy người bị giáo vụ gọi vào văn phòng.
Máu trên mặt Bàn Thư đã khô lại, nhưng vết thương trên trán thì vẫn rỉ máu, máu tươi nhuộm đỏ chồng lên vết cũ.
Cán bộ hướng dẫn cau mày:
"Sao lại thành ra thế này?"
"Do Mộc Vãn Vãn ném đồ vào tôi." - Bàn Thư mặt không cảm xúc, giọng bình thản - "Cô ta còn vu oan tôi ăn cắp, rồi nói tôi quyến rũ bạn trai cô ta - Kỷ Trình."
Sắc mặt giáo vụ trầm xuống, định mở miệng.
Nhưng Mộc Vãn Vãn đã vội cắn môi, đôi mắt ngấn lệ run rẩy, nhìn dáng vẻ yếu ớt như sắp ngã, khiến Bàn Thư thoáng chốc thành kẻ "ép người quá đáng".
"Cô... em chỉ là không cẩn thận... Em không ngờ bạn Bàn Thư còn uy hiếp em, bảo em không được nói ra, nếu không thì..." - giọng cô ta nghẹn ngào, rồi nghẹn lại giữa chừng - "Em lỡ tay làm Bàn Thư bị thương. Nhưng... nhưng dù em có thế nào, làm bạn bị thương là sự thật. Em nguyện ý chấp nhận mọi hình phạt của cô, cô đừng khó xử..."
Sắc mặt nghiêm nghị của giáo vụ lập tức dịu đi, còn an ủi cô ta:
"Tôi biết em là đứa trẻ ngoan, đừng khóc nữa."
Đến lượt Bàn Thư, thì chẳng có tí thiện cảm nào:
"Sao em lại vu oan bạn học? Còn bịa chuyện nữa. Thật là chẳng có chút giáo dưỡng nào cả!"
Bàn Thư không hề bất ngờ.
Dù sao kiếp trước, khi nguyên chủ bị cư dân mạng mắng chửi, cũng từng cầu cứu giáo vụ này.
Kết quả, bà ta chỉ nhíu mày nói:
"Chắc chắn là em làm sai điều gì đó, nếu không tại sao người ta chỉ mắng em, mà không mắng ai khác? Tự kiểm điểm bản thân đi, còn hơn là oán trách."
Đúng chuẩn "cọng rơm cuối cùng bẻ gãy lưng lạc đà".

"Có thể kiểm tra camera." Bàn Thư khẽ nâng mi mắt - "Xem thử tôi có thật sự ăn cắp hay không. Còn chuyện 'quyến rũ Kỷ Trình', ngoài cuốn sổ rách nát đó, cô có bằng chứng nào sao?"
Hai cô bạn cùng phòng kia lập tức nhảy dựng:
"Ký túc xá nào có camera chứ, cậu nói vớ vẩn gì thế!"
Nghe vậy, cảnh sát có mặt bĩu môi, giọng châm chọc:
"Mấy người cũng hay thật. Cứ ngồi đó định tội cho một người, mà chẳng thèm để ý cái vết thương to tướng trên đầu con bé."
Có điều, không có camera thật sự cũng hơi khó xử.
Mộc Vãn Vãn cũng nghĩ tới điểm này, bèn càng ra sức giả bộ nạn nhân yếu đuối.
Bàn Thư cắn nhẹ đầu lưỡi, khóe môi cong lên:
"Không khéo rồi, dạo gần đây tôi mất đồ hoài, nên trong tủ đồ có gắn camera mini. Vốn định bắt tên trộm cơ."
Nguyên chủ thật ra từng nghĩ tới việc lắp camera sau khi bị mất nhật ký, nhưng vì sợ ảnh hưởng quyền riêng tư của bạn cùng phòng nên mới bỏ qua.
Nhưng Bàn Thư thì khác.
Cô có Thất Thất, không phải dạng vừa.
Cô bảo Thất Thất xuất video, lưu vào USB, rồi cắm vào máy tính ngay trong văn phòng giáo vụ.
Mộc Vãn Vãn hoảng hốt trừng mắt nhìn cô:
"Cô!"
Bàn Thư chớp mắt vô tội.
Chẳng bao lâu, trong video hiện rõ cảnh ai đó mở tủ đồ ra.
Gương mặt lộ ra không ai khác ngoài Mộc Vãn Vãn.
Cô ta cẩn thận nhét sợi dây chuyền của mình vào góc tủ, rồi bắt đầu lục lọi đồ đạc.
Trong lúc lật tìm, cô ta còn khinh miệt cười nhạt:
"Đúng là đồ nhà quê nghèo hèn, quần áo toàn hàng vỉa hè."
Ngay sau đó, một quyển nhật ký cũ lộ ra.
Mộc Vãn Vãn lúc đầu còn chê bai, sau càng lật đọc càng hưng phấn, càng đọc càng khinh bỉ:
"Hóa ra Kỷ Trình nói đúng. Con xấu xí này thật sự từng chết bám anh ấy!"
Bàn Thư nghe vậy, không hề có chút thương tâm nào.
Chỉ nhàn nhã dựa ghế, thản nhiên quan sát sắc mặt biến đổi liên tục của Mộc Vãn Vãn.
Chậc.
Cho Thất Thất thêm gà rán.
Sự thật phơi bày khiến hai cô bạn cùng phòng vốn tin tưởng Mộc Vãn Vãn đến chết cũng không ngờ lại sững sờ, sắc mặt khó coi vô cùng.
"Không... không phải như thế..."
Giáo vụ chỉ thở dài:
"Vãn Vãn à, sao em lại làm ra chuyện như vậy chứ?"
Giọng điệu nhẹ hẫng.
Chẳng có lấy nửa phần trách móc.
Thậm chí còn giống như đang nói:
"Sao em lại để người ta bắt được nhược điểm thế này?"

Bình Luận

0 Thảo luận