"Chung Doanh Doanh, lại đây."
Con nhóc mập mạp bám vào khe cửa ngó vào, nghe Bàn Thư gọi liền run cả người, lớp thịt trên mặt rung lên như sóng nước, nàng ta rùng mình:
"Muốn chết à, gọi to thế làm gì."
Bàn Thư đưa tay đỡ trán:
"Ngươi đưa hắn về phủ Hoàng nữ, ta đi xin người với mẫu hoàng."
"Ngươi đây là làm trước rồi mới báo sau đó." Chung Doanh Doanh lo lắng cắn môi, "Bệ hạ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Bàn Thư thong thả cong môi cười, đôi mắt phượng lười biếng nhướng lên, giọng điệu lại mang mấy phần ngông nghênh:
"Ngươi tưởng mẫu hoàng vì sao không sớm xử trí, lại đợi đúng ngày ta giải cấm mới động thủ? Mẫu hoàng đương nhiên biết ta một lòng thật tâm với Tề Dữ."
Nàng nói không lớn, nhưng Tề Dữ cách nàng chỉ một bức tường, tự nhiên nghe rõ từng chữ.
Ánh mắt hắn khẽ động, đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi xoay nhẹ - đó là động tác hắn thường làm khi suy nghĩ.
Chung Doanh Doanh vội lấy tay che miệng, mắt láo liên, rồi giơ ngón cái với Bàn Thư:
"Thông minh thật! Bệ hạ thương ngươi nhất, coi ngươi như bảo bối. Ngươi đi xin, chắc chắn sẽ đồng ý thôi!"
Bàn Thư véo véo má mập mềm mại của nàng:
"Đi thôi."
Tề Dữ ngồi thẳng lưng như cây tùng, ánh mắt đào hoa hẹp dài lạnh nhạt quét qua gương mặt trắng nõn tinh xảo của thiếu nữ.
...
Vừa bước vào cung, Bàn Thư liền thấy Cố Trì và Bàn Nhược đi cạnh nhau ngược hướng ra.
Bàn Nhược chính là Đại hoàng nữ.
Nữ tử Thánh Uyên quốc đều cao lớn, Bàn Nhược lại càng xuất chúng, đứng bên cạnh Cố Trì mà vóc dáng gần như ngang bằng.
"A Thư."
Bàn Nhược nheo mắt, túm lấy cổ áo sau của hoàng muội:
"Lén lút lại đi gây chuyện gì nữa hả?"
Bàn Thư khẽ cười, đôi mắt phượng hạ xuống, hờ hững biếng nhác:
"Ta đi xin người với mẫu hoàng."
"Ai?"
"Tề Dữ chứ ai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=322]
Bàn Thư làm ra vẻ đáng thương nhìn hoàng tỷ nghiêm khắc, "Hoàng tỷ cũng biết ta thích Tề Dữ đã lâu. Nay hắn gặp nạn, ta sao nỡ khoanh tay đứng nhìn?"
Bàn Nhược lạnh giọng:
"Ta thấy là cái hồ ly tinh đó câu mất hồn vía ngươi rồi!"
Nàng cao hơn Bàn Thư hẳn một cái đầu, cúi nhìn xuống hoàng muội, ánh mắt khó lường:
"Ngươi muốn nạp hắn làm thị quân?"
Bàn Thư cắn môi, làm ra vẻ si mê không nỡ để Tề Dữ chịu khổ:
"Thị quân... quá hạ thấp hắn rồi."
Bàn Nhược mặt càng thêm lạnh, đến cả nụ cười khẩy cũng biến mất:
"Hắn là con của tội thần, còn vọng tưởng trèo cao không nên trèo. Làm thị quân đã là nâng hắn rồi." Nói xong, giọng nàng lại mềm đi, "A Thư của ta xứng với thiếu niên ưu tú nhất thiên hạ, ngươi có thể chờ ta được không?"
Bàn Thư khẽ ngẩn ra.
Nàng gãi tai, lẩm bẩm:
"Nhưng ta muốn cứu hắn."
Đứng bên cạnh xem kịch vui, Cố Trì lười nhác quét mắt qua, rồi lại nhìn Bàn Nhược:
"Tiểu hoàng nữ đã quyết, Đại hoàng nữ có nói thêm cũng vô ích."
Hắn khẽ cười mỉa - trong đầu chỉ biết đến đàn ông, đúng là phường ăn chơi.
"Nếu mẫu hoàng phạt ngươi, hãy nói với ta." Bàn Nhược dịu dàng xoa tóc hoàng muội, "Tỷ sẽ bảo vệ ngươi."
Bàn Thư gật đầu, che giấu sự kinh ngạc trong lòng, lí nhí:
"Vậy ta đi tẩm điện của mẫu hoàng trước."
Cố Trì nhìn theo bóng lưng có chút hoảng hốt của nàng, khóe mắt hơi cong, giọng trong trẻo lại lạnh nhạt:
"Đại hoàng nữ có lẽ đã vượt giới rồi."
Bàn Nhược cúi mắt, che đi tia u buồn.
Nàng lạnh lùng:
"Những việc ngươi không nên xen vào thì đừng xen, như thế mới tốt cho cả ngươi lẫn ta. Tháng trước trong triều, ngươi cố tình xúi giục mẫu hoàng trách phạt A Thư, bản điện hạ chưa tính sổ với ngươi đâu."
Qua Ngự hoa viên, phía sau chính là Dưỡng tâm điện.
Bàn Thư đứng ở cửa chần chừ.
Cuối cùng là Thanh Ngọc ra đón:
"Điện hạ đã đứng đây một lúc rồi, sao không tự vào?"
"Ta sợ quấy rầy mẫu hoàng."
Thanh Ngọc bật cười:
"Bệ hạ biết hôm nay ngài nhất định sẽ tới."
Nữ hoàng mặc gấm vóc quý phái, khi ở triều đình thì nghiêm nghị, giờ nét mặt lại dịu dàng. Bà vẫy tay:
"A Thư, mau đến ngồi với ta."
Trong ký ức của nguyên chủ, nữ hoàng quả thật cưng chiều nàng nhất.
Bởi vì nàng là con của người đàn ông mà nữ hoàng yêu nhất. Nhưng phụ quân ấy sinh nàng chưa bao lâu thì bệnh nặng qua đời.
Bàn Thư ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt:
"Mẫu hoàng, xin người ban Tề Dữ cho con đi, con thật sự yêu thích hắn."
"Ngốc à, công tử nhà họ Tề vốn là để dành cho con."
Nữ hoàng xoa mái tóc nàng, chậm rãi nói:
"Lần này Tề Quốc Vi phạm lỗi lớn cũng hay, kiêu ngạo của Tề Dữ cũng cần mài bớt. Hắn là cái thá gì, lại dám chê bai bảo bối của trẫm?"
Nghe vậy, Bàn Thư khẽ thở phào.
Chẳng bao lâu sau, tin Tề Dữ được ban cho Thất hoàng nữ lan khắp nơi.
"Thất hoàng nữ đúng là bùn nhão không trát nổi tường, Tề công tử đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu!"
"Nếu không phải Tề Quốc Vi tham ô, Tề công tử sao lại rơi vào tay nàng ta chứ!"
"Thất hoàng nữ thật đáng ghét!"
Trong thành, phồn hoa náo nhiệt, ai nấy bàn tán hoàng thất chẳng kiêng dè.
Ngồi trong xe ngựa, Bàn Thư vén tấm màn che, chống cằm than:
"Sao danh tiếng của ta lại tệ đến mức này vậy?"
Tề Dữ ngồi đối diện, ngón tay thon dài trắng như ngọc kẹp một quân cờ, từ tốn đặt xuống:
"Điện hạ không giống người để tâm lời đồn."
Bàn Thư liếc hắn một cái, không nói thêm.
Dạo này Tề Dữ đối xử với nàng lạnh nhạt, khiến nàng thấy chán.
Nàng nhìn cổ tay trắng ngần tinh tế của hắn:
"Người ngoài nói ngươi là thị quân của ta, nhưng ngươi biết rõ thế nào. Ta cũng không đụng vào ngươi. Ngày nào ngươi gặp được người mà ngươi thích, cứ việc đi, không cần để tâm đến ta."
Ngón tay Tề Dữ khựng lại, trong lòng thoáng đau nhói.
Hắn ngẩng mắt, đáy mắt sâu thẳm tràn ngập phức tạp:
"Vì sao?"
Thiếu nữ đáp tỉnh bơ:
"Bởi vì ngươi không yêu ta."
"Vì ngươi, ta đã thành trò cười của cả Thánh Uyên rồi."
Nàng bĩu môi, có phần uất ức.
Lời này không sai.
Tề Dữ mấp máy môi muốn giải thích, nhưng Bàn Thư lại nói trước:
"Ngươi còn nhớ cái túi hương ta tặng không? Ta tự tay làm cho ngươi, vậy mà hôm sau ta thấy nó treo trên một con heo chạy rông giữa chợ. Gã đầu bếp nói là ngươi tiện tay vứt đi, hắn nhặt được rồi đeo cho heo."
"Bọn họ đã cười nhạo ta suốt bao lâu, Tề Dữ."
"..."
Những chuyện như vậy không ít.
Ví dụ, nguyên chủ từng chạy đôn chạy đáo chỉ để mua loại son phấn mới nhất cho hắn, cuối cùng lại bị hắn thản nhiên thưởng cho hạ nhân.
Nghe bạn bè hắn nói hắn trúng độc hiếm, nàng liền quỳ gối cầu xin lấy thuốc tốt nhất cứu hắn, quỳ đến đầu gối sưng đỏ, sau mới biết đó chỉ là trò đùa của bọn họ--
Trò đùa lấy việc trêu chọc nàng làm vui.
Rõ ràng Tề Dữ cũng nhớ ra, sắc mặt trở nên khó coi:
"... Xin lỗi."
Bàn Thư khẽ lắc đầu:
"Tề Dữ, ngươi xem đi, bạn bè từng vui cười cùng ngươi, giờ ngươi lâm nạn có ai thật lòng ra tay cứu ngươi không?"
Một người cũng không.
Nàng chỉ vào mình:
"Chỉ có ta. Nhưng ngươi lại không yêu ta."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận