Anh rất nhanh cắt đứt dây câu, tránh chỗ lòng bàn tay bị thương rồi nắm lấy cánh tay cô, kéo cả người cô từ dưới nước lên.
Hàng Phán Hạ cởi áo chống nắng khoác lên vai cô, lo lắng nói:
"Phải mau đi bệnh viện xem thử đi, vết thương ở tay nhìn nghiêm trọng lắm."
Cố Thời Châu bế ngang Khương Noãn Noãn lên, liếc Lộc Linh một cái, trong mắt chỉ còn ghét bỏ. Rất nhanh anh thu lại biểu cảm, nói gọn:
"Tôi đưa cô ấy đi."
Chương trình đến đây buộc phải tạm ngừng quay. Máy quay quanh đó cũng được cất hết.
Lộc Linh mặt trắng bệch đi đến gần Hàng Phán Hạ, lí nhí:
"Tôi bị dọa sợ quá thôi mà..."
Nhưng Hàng Phán Hạ lạnh nhạt hất tay, không để cô ta bám:
"Noãn Noãn cũng bị dọa sợ đó."
"Ý cô là sao?" Lộc Linh cắn môi. Thấy xung quanh ánh mắt ai cũng không thiện cảm với mình, cô ta gấp gáp phân bua:
"Nếu không phải Khương Noãn Noãn không chịu giúp tôi móc mồi giun, tôi đâu bị gà trống dọa, rồi lỡ đụng trúng cô ta ngã xuống nước chứ?"
"Cô còn nói được à!" Hàng Phán Hạ bình thường tính tình hiền lành, lần này cũng bùng nổ, trút giận:
"Không phải cô cứ rảnh là nhắm vào người ta sao? Người ta mắc gì phải mặt dày giúp cô móc giun? Rồi bây giờ cô lỡ đụng người ta rơi xuống nước, còn dám cãi lý?"
Cô một hơi nói xong, tiếp tục mắng:
"Cái gì cũng đổ lỗi cho người khác, cô đúng là hết thuốc chữa!"
Bộ dạng nổi đóa của Hàng Phán Hạ khiến hai nam khách mời đều ngạc nhiên.
Lộc Linh bị mắng tới á khẩu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Dù cô ta đúng là không cố ý đẩy Khương Noãn Noãn xuống nước, chỉ do bị gà làm hoảng loạn, nhưng giờ xung quanh không còn ánh mắt nào tin tưởng nữa.
Nhân viên đoàn phim vốn đã quá rõ tính hay gây chuyện của Lộc Linh, chuyện lần này xảy ra cũng chẳng có gì bất ngờ.
----
Khương Noãn Noãn được đưa tới bệnh viện, lòng bàn tay chảy máu khá nhiều, còn thấm vào cả áo Cố Thời Châu.
Anh đặt cô lên giường bệnh, vẻ mặt nghiêm túc, dùng một tràng tiếng Anh chuẩn gọi bác sĩ tới.
Lưỡi câu móc ngược vào tay, dù là bác sĩ chuyên nghiệp xử lý cũng rất đau.
Khương Noãn Noãn đau đến run rẩy, nhưng may bác sĩ động tác nhanh gọn, cô gắng gượng chịu được.
Cố Thời Châu thỉnh thoảng liếc qua khe cửa, thấy mắt cô hoe đỏ, gương mặt trắng bệch, anh tức đến nỗi đá mạnh một phát vào tường, rồi gọi điện thoại:
"Phiền đem một bộ quần áo sạch tới đây."
Hàng Phán Hạ nhận được điện liền vội chạy về phòng Khương Noãn Noãn lấy đồ.
----
Ở cửa nhà hàng, một chiếc xe thương vụ sang trọng mang biển địa phương đỗ lại.
Trợ lý Lý quay đầu:
"Giờ chắc cô Khương Noãn Noãn vẫn đang quay chương trình nhỉ?"
Ông chủ vốn hiếm hoi mới cho mình nghỉ ba ngày, lại chạy xa thế này tới thị trấn cổ, chỉ để gặp Khương Noãn Noãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=95]
So với lần đổi thẻ ở nhà hàng Nam Xuân trước đó, cú sốc này còn lớn hơn.
Trong ấn tượng của anh ta, ông chủ luôn trầm ổn nghiêm cẩn, trước nay chưa bao giờ làm chuyện "theo tình nhân ra nước ngoài" kiểu này -- dĩ nhiên cũng chưa từng có tình nhân để mà theo.
Lúc này, cả đoàn phim đang bàn bạc cách xử lý tiếp theo, ai nấy đều tất bật.
Người đàn ông bước xuống xe, giày da đen giẫm lên nền đá, làm tất cả mọi người sững lại.
"Không phải tôi hoa mắt chứ? Hình như là người thường xuyên xuất hiện trên trang đầu tài chính?"
Tổng đạo diễn nhìn thấy, tim chợt thót một nhịp.
Trước đây từng có nhà đầu tư gọi điện hỏi tiến độ, nhưng sao lại liên quan tới đại lão nhà họ Cố này? Chẳng lẽ ông ta đến thăm Cố ảnh đế?
"Cố tổng! Sao ngài lại tới đây?" Tổng đạo diễn vội vàng ra nghênh đón, lòng hoang mang cực độ.
Cố Đình Yến gật đầu nhẹ, ánh mắt quét vào trong nhà hàng:
"Chương trình kết thúc sớm rồi?"
"À... chỉ tạm ngừng thôi." Tổng đạo diễn gãi đầu, khó xử:
"Có một nữ khách mời bị thương, Thời Châu đã đưa đi bệnh viện."
Đúng lúc đó, Hàng Phán Hạ ôm quần áo xuống cầu thang, còn đang nói:
"Em đi bệnh viện đưa đồ cho Khương Noãn Noãn đây, cô ấy rơi xuống nước bị ướt hết rồi--"
Ra tới cửa, lời cô nghẹn lại.
Người đàn ông mặc vest xám đứng thẳng, mày kiếm mắt sắc, gương mặt anh tuấn lạnh lùng, khí thế dày đặc.
Ánh mắt anh quét đến, như vực sâu đen thẳm.
Phản xạ đối diện, Hàng Phán Hạ vội cúi đầu:
"Cố tổng."
Cố Đình Yến một tay cắm túi quần, sắc mặt thoáng trầm:
"Người bị thương là Khương Noãn Noãn?"
Hàng Phán Hạ tưởng anh lo cho Cố Thời Châu, vội đáp:
"Vâng, anh Châu không sao đâu."
Anh gật đầu:
"Lên xe."
Nói xong đã ngồi vào ghế sau.
Tài xế mở cửa ghế phụ ý bảo Hàng Phán Hạ ngồi. Cô thoáng sững, rồi nhận ra anh cũng muốn đi bệnh viện, lập tức ngồi vào.
----
Chờ họ đi rồi.
Một nhân viên nhỏ giọng thì thầm bên tai tổng đạo:
"Bên ngoài đều đồn Khương Noãn Noãn là trợ lý của Cố tổng..."
Trợ lý kiểu gì, mọi người không tiện nói, nhưng trong lòng ai cũng hiểu -- chuyện này không hề đơn giản.
Tổng đạo căng thẳng toát mồ hôi:
"Đừng xảy ra chuyện gì nữa mới tốt... Mau lái xe tới bệnh viện!"
----
Lộc Linh tắm rửa xong xuống tầng thì cả khách mời đều biến mất, chỉ còn nhân viên kỹ thuật với trợ lý riêng của cô ta.
"Bọn họ đâu hết rồi?"
"Đi bệnh viện thăm Khương Noãn Noãn rồi, chị Linh, chị cũng đi đi."
"Chỉ bị trầy tay thôi mà, cần gì rầm rộ vậy?" Cô ta cau mày, cho đến khi nghe trợ lý lỡ miệng:
"Anh trai của Cố ảnh đế vừa mới tới thăm đoàn phim."
Sắc mặt Lộc Linh lại trắng bệch:
"Đi bệnh viện!"
----
Xử lý vết thương xong, Khương Noãn Noãn ngồi dậy khỏi giường thì mắt cá nhói buốt, chân mềm nhũn, ngã nhào vào lòng người đàn ông vừa gọi điện xong bước vào.
"Gì đây? Học thói nhào vào ngực người khác à?"
Cố Thời Châu đỡ chặt cô, tránh tay bị thương, giọng điệu lại trở về vẻ trêu chọc bất cần.
"Hình như tôi bị trẹo chân rồi." Khương Noãn Noãn mượn lực anh đứng dậy, cúi đầu nhìn mắt cá. Lúc được bế tới thì chưa cảm giác, giờ mới thấy đau.
Cô vén ống quần, quả nhiên mắt cá bị trầy da, chắc do lúc ngã trúng đá, quanh vết thương còn trắng nhợt vì bị ngâm nước, may không chảy máu.
Cố Thời Châu nhìn, thấy còn nặng hơn vết thương ở tay, lập tức bỏ ý đùa, cúi người bế cô đặt lại lên giường:
"Hay để bác sĩ kiểm tra toàn thân luôn đi, đỡ bỏ sót chỗ nào."
"Không cần, chỉ có hai chỗ này thôi." Khương Noãn Noãn hừ nhẹ, trừng anh:
"Còn không phải tại anh!"
"Em thật vô lý." Anh chống hai tay lên giường, người cúi sát cô:
"Người ta đụng em ngã, tôi bế em đến bệnh viện, em không cảm ơn, còn trách tôi?"
"Không phải tại anh lăng nhăng, sao tôi toàn bị kéo vào mấy chuyện này?" Khương Noãn Noãn nhích lùi ra sau, vừa lúc bác sĩ giữ lấy chân cô để xử lý vết thương.
Ánh mắt Cố Thời Châu dừng trên đôi môi cong cong bĩu kia, không hài lòng:
"Em coi tôi là nhím à? Ai cũng có thể bám?"
Khương Noãn Noãn ra vẻ: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Bộp -- đầu cô bị anh khẽ gõ một cái.
Giọng trầm thấp mang ý cười:
"Vậy em có muốn thử cân nhắc... dính lấy tôi không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận