Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 362: Xung đột ở phòng game

Ngày cập nhật : 2025-09-30 12:11:59
Trạch Hằng mở nắp chai sữa, nhướng mày nhìn cô bé uống vội vàng đến mức còn nấc hai cái.
"Em đang làm gì thế?"
Nghe vậy, Khương Noãn Noãn quay đầu liếc anh, vẻ mặt đầy lý lẽ:
"À, thì đột nhiên thấy Coca ngon hơn sữa thôi mà. Sữa của em cho anh uống nhé."
Trạch Hằng suýt đưa tay vò tóc cô, cuối cùng chỉ nhịn xuống, véo nhẹ lên má cô một cái:
"Cố tình đấy à?"
"Không có nha." Cô chỉ vào chai sữa, "Anh uống cái này đi, không thì phí tiền lắm."
Khương Noãn Noãn cầm xu đi trước, thỉnh thoảng còn quay lại xem anh có len lén đi mua thêm Coca không. Thấy anh cầm sữa bước theo, cô mới thở phào.
Trạch Hằng cúi nhìn chai sữa, ánh mắt thoáng lóe lên.
Sự thân mật tự nhiên giữa hai người rơi trọn vào mắt Lưu Tuyết, làm sắc mặt Quý Yến Sâm tối sầm. Lưu Tuyết nũng nịu:
"Mới mấy ngày thôi mà Khương Noãn Noãn đã chơi với nhà giàu rồi. Trước kia cô ta dựa vào nhiều tiền mà bắt nạt bọn mình, giờ còn biết nịnh bợ nữa."
Khương Noãn Noãn xinh xắn, tính khí kiêu ngạo, ba mẹ lại chiều chuộng, váy mới thay liên tục, khiến nhiều bé gái không thích cô, nhưng con trai thì lại bị thu hút.
Thế nên chẳng ai hưởng ứng lời Lưu Tuyết, vì nghĩ cho cùng, cô bé vừa đẹp vừa hay chia đồ ăn vặt.
Cái gọi là "tuyệt giao" dường như chẳng ảnh hưởng gì đến cô, ngược lại chính bọn họ mới là bên thấy hụt hẫng.
Quý Yến Sâm ôm một xấp xu, đẩy Lưu Tuyết ra, mặt đen xì tiến lại gần Khương Noãn Noãn, châm chọc:
"Không chơi với bọn hư hỏng ngoài phố, lại chạy theo người mới quen vài hôm à? Lỡ bị bán, chắc còn đếm tiền giùm người ta?"
Trạch Hằng nhìn cậu nhóc chỉ cao tới ngực mình, trong mắt cậu ta bừng bừng ngọn lửa ghen.
Anh bỗng bật cười.
Ban đầu cứ thích bắt nạt cô bé này làm gì, cuối cùng lại để anh nhặt được lợi, rước về bên cạnh.
Khương Noãn Noãn chắn trước mặt anh, cau mày, từng chữ rõ ràng:
"Quý Yến Sâm, hôm nay là sinh nhật tôi."
Cậu ta khựng lại:
"Tôi có phải không biết đâu."
Cô liếc sang Lưu Tuyết phía sau, váy trắng, kiểu cách giống mình ba phần, lạnh nhạt:
"Cậu biết tôi mời cậu, cả mấy người nữa."
Đám bạn phía sau cúi đầu né ánh nhìn sắc bén của cô.
"Vậy mà chẳng ai đến, một bàn đồ ăn cuối cùng chỉ có tôi với bảo mẫu." Giọng cô bình tĩnh, "Tôi nhờ người khác đi sinh nhật cùng, có gì sai không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=362]

Các người không thấy mình quá đáng à?"
Nghĩ lại mới thấy, chính bọn họ cố tình cô lập cô, ép cô phải tìm người khác chơi. Rõ ràng là lỗi từ phía họ.
Quý Yến Sâm mấp máy môi, quen ngạo mạn trước mặt cô, chết cũng không chịu cúi đầu:
"Tôi chỉ muốn cậu nhận lỗi, thì đã đi sinh nhật cậu rồi."
Khương Noãn Noãn thấy nói chuyện với cậu ta chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, mà còn là con trâu đầu óc đầy rơm.
Cô dứt khoát quay sang nhét xu cho Trạch Hằng:
"Mình chơi bóng rổ đi."
Sự thờ ơ thêm lần nữa khiến ngực Quý Yến Sâm như quả bóng căng đến cực hạn.
Cậu ta cũng nhét xu vào máy, quay đầu nói với Lưu Tuyết:
"Hôm trước cậu muốn con gấu bông đúng không?"
Đột ngột bị chỉ tên, Lưu Tuyết gật đầu theo bản năng.
"Điểm lần trước cộng lần này, tôi đổi cho cậu."
Cậu ta luôn nghĩ có thể dùng cách trẻ con này để chọc tức Khương Noãn Noãn, dù số điểm ban đầu vốn để dành cho cô.
...
Khương Noãn Noãn ném mấy quả bóng, nhưng sức yếu, bóng chỉ đập vào bảng giữa rồi bật ngược, suýt nữa đập trúng trán.
Trạch Hằng giơ tay che cho cô, để cô chơi, còn mình tiện tay ném bóng nhỏ chuẩn xác vào rổ.
Cô chuyên trách đập bảng, anh chuyên trách ghi điểm, phối hợp "ăn ý", điểm số luôn cao nhất.
Bên cạnh, Lưu Tuyết cũng ném một quả, nhưng lực quá mạnh, va lệch quả bóng của Quý Yến Sâm vốn sắp vào rổ, khiến cậu ta trừng mắt giận dữ.
Mặt Lưu Tuyết đỏ bừng:
"Xin lỗi."
Lúc này cô ta mới hiểu, việc cậu ta dễ dàng hứa tặng mình gấu bông thật ra chỉ là cái cớ để chọc tức Khương Noãn Noãn.
Khó chịu, Lưu Tuyết hậm hực liếc sang, lại thấy Khương Noãn Noãn đã bỏ bóng rổ, bước sang máy gắp móc khóa.
Cô reo:
"Em thấy bên kia có móc khóa, qua xem thử đi."
Trạch Hằng đi theo, lướt qua Quý Yến Sâm, lạnh nhạt buông một câu:
"Hẹn hò không phải là bắt nạt con gái. Học còn chưa học xong, nghĩ gì đến yêu sớm."
Giọng mỉa mai đầy sát thương, lại phát ra từ một chàng trai cao lớn hơn mét tám, khí thế như ép người.
Quý Yến Sâm chỉ mới cao chừng mét sáu, lập tức đỏ mặt tía tai.
Trong lúc đó, Khương Noãn Noãn đã dùng hết vận may tối nay, thật sự gắp được một móc khoá con gà bông.
Cô hớn hở đưa cho anh xem:
"Anh biết để làm gì không?"
Trạch Hằng nhíu mày:
"Gì?"
Cô nhìn mái tóc vàng rực của anh, cười:
"Cho em mượn điện thoại."
Anh lấy ra đưa cho, nhìn cô lúi húi một lúc, con gà vàng xấu xí đã treo lủng lẳng trên đó.
Trạch Hằng chẳng nể nang:
"Xấu quá."
Lại to kềnh, nhét vào túi quần vẫn thò ra ngoài, mắt lồi trông kỳ cục.
Khương Noãn Noãn cười lăn:
"Nhưng em đâu có điện thoại, mang về cũng chẳng dùng được. Anh không thích thì về nhà vứt đi."
Trạch Hằng sờ lớp lông sợi kém chất lượng, lại không hề vứt.
Nghĩ kỹ, đây là món quà rẻ nhất anh từng nhận, nhưng cũng là duy nhất không dính dáng đến lợi ích.
Chỉ đơn giản, được tặng cho anh.
Dù vẫn dùng tiền anh đổi, nhưng cảm giác thật khác.
Khóe môi anh khẽ cong:
"Cứ treo đấy."
Số xu còn lại, cả hai chia nhau chơi mấy trò có điểm thưởng.
Đến khi Khương Noãn Noãn ôm đầy tay phiếu tích điểm, đem đến quầy đổi quà.
Phía trước, Quý Yến Sâm đang tính toán, còn thiếu mấy tờ.
Cậu ta không dám quay lại, chỉ ngẩng cổ cãi:
"Sao lại thiếu được! Tôi đếm rồi, đủ để đổi gấu bông!"
Nhân viên nhún vai:
"Đổi quà nhỏ hơn đi, máy báo bao nhiêu thì tôi chỉ làm theo."
Cả đám không phục, ôm điểm ra chỗ khác đếm lại.
Đến lượt Khương Noãn Noãn đặt phiếu lên.
Dù chơi nhiều, điểm cũng không dư nhiều, vừa khéo đủ đổi một con gấu hồng cỡ trung.
Cô kéo vạt áo Trạch Hằng, anh cúi xuống:
"Gì vậy?"
Bất ngờ gần kề mặt, cô nuốt nước bọt, thì thầm:
"Hình như có vấn đề, em vừa đếm, máy thiếu của mình ba chục điểm. Đủ đổi thêm kẹo cao su rồi."
Trạch Hằng nheo mắt:
"Vậy à."
Khương Noãn Noãn vội nói:
"Có thể em đếm sai, để em đếm lại..."
"Không cần." Anh đứng thẳng, giọng trấn an, "Anh nói vài câu là được. Sao có thể để người ta tùy tiện bắt nạt trẻ con chứ."

Bình Luận

0 Thảo luận