"Cũng thật đáng thương."
"Xem ra tập đoàn Cố thị cũng chẳng đặc biệt quan tâm cô ta nhỉ, còn tưởng cô ta và tổng giám đốc Cố kia có quan hệ riêng tư gì cơ."
"..."
Chờ gần nửa tiếng, Khương Noãn Noãn lại gọi cho Phó Thi Lưu, đối phương vẫn không bắt máy.
Khoảnh khắc đó, cô xác định mình bị cố ý "thả bồ câu".
Chắc hẳn do hôm ở văn phòng Cố Đình Yến, cô bị kẹp ở giữa thành dao để hai người dùng, khiến Phó Thi Lưu chán ghét cô.
Cũng phải thôi, sớm muộn gì cô ta cũng biết mình là tình nhân của Cố Đình Yến, có khi ngay từ đầu đã rõ rồi.
Khương Noãn Noãn đứng dậy, xách túi định rời đi, thì điện thoại Phó Thi Lưu lại gọi đến.
"Trợ lý Khương, cô tới chưa? Tôi ở phòng bao chờ cô nãy giờ."
Khương Noãn Noãn dừng chân:
"Hóa ra cô vẫn luôn ở trong đó à."
Bên kia im lặng hai giây, rồi giọng dịu dàng truyền đến:
"Chẳng phải tôi đã nói cho cô số phòng bao sao?"
"Tôi năm nay mới hơn 20, còn trẻ, thính giác rất tốt, nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy cô nói số phòng bao gì cả."
Đầu dây bên kia lại lặng vài giây, rồi "à" một tiếng, dịu dàng giải thích:
"Thật xin lỗi, tôi quên mất. Tôi dùng thẻ của Đình Yến để đặt, cứ tưởng cô cũng biết số phòng thường dùng trước giờ của chúng tôi. Để tôi ra đón cô."
Lời lẽ mềm mại, nhưng ẩn chứa dao găm, công khai tuyên bố chủ quyền.
Khương Noãn Noãn cũng mỉm cười đáp lại:
"Không sao, dù sao Phó tiểu thư cũng gần ba mươi, lớn tuổi thì trí nhớ kém, không nhắc tên tôi với lễ tân cũng là bình thường thôi."
Đúng lúc đang ra cửa, Phó Thi Lưu không kìm được tức giận, sắc mặt đen thui, khiến nhân viên phục vụ cạnh đó giật mình.
Cô ta nhanh chóng thu lại vẻ mặt, bước ra nghênh đón.
Khương Noãn Noãn chờ ở cửa, làn da trắng bật hẳn một tông giữa đám đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=60]
Phó Thi Lưu liếc cô, bản năng nhìn sang bức tường kính bên cạnh.
Trong gương phản chiếu là một mỹ nhân sườn xám, đoan trang trầm ổn, gương mặt vẫn tươi trẻ, nhưng không thể nào còn lại khí chất thanh xuân đôi mươi.
Cố Đình Yến... bây giờ cũng như bao gã đàn ông khác, thật sự thích những cô gái trẻ sao?
Nén lại sự ghen tỵ và chua xót trong lòng, Phó Thi Lưu cố nặn ra nụ cười, đưa tay:
"Xin lỗi, để cô phải chờ lâu."
Khương Noãn Noãn giả vờ như chưa từng mỉa mai, đi theo phía sau cô ta.
Người phục vụ mở cửa phòng bao, Phó Thi Lưu bước trước, Khương Noãn Noãn khựng lại, nhường nhân viên bưng đồ ăn ra ngoài. (Edit:Beo)
Đúng lúc đó, cửa phòng bao đối diện hé mở, nhân viên đẩy xe thức ăn ra.
Vị trí của Cố Đình Yến ngay đối diện cửa. Anh kẹp điếu thuốc trong tay, xuyên qua làn khói mờ, ánh mắt dừng lại trên người Khương Noãn Noãn.
Cô mặc váy bút chì đen, đường cong rõ ràng, đôi chân thon dài trắng nõn. Rất đẹp, đủ để khiến người ta muốn nắm lấy.
Ánh nhìn anh ghim chặt, cho đến khi cửa đóng lại, anh mới rít thêm hơi thuốc, kéo lỏng cà vạt.
"Phòng 530 là Phó Thi Lưu dùng à?"
Vừa rồi đang bàn công việc, trợ lý Lý bị thay đổi chủ đề đột ngột, sững người, vội vàng tra tin nhắn, rồi gật đầu:
"Vâng, đúng là Phó tiểu thư đặt phòng 530."
Này chẳng phải ban nãy trên xe còn nhắc VIP card kia có phòng chuyên dụng sao...
Sếp quên rồi?
Trợ lý Lý thăm dò:
"Ngài muốn qua chào hỏi không?"
Đôi mắt Cố Đình Yến lạnh đi:
"Không cần."
⸻
Món ăn dọn đầy bàn, Phó Thi Lưu nhiệt tình:
"Không biết có hợp khẩu vị không, tôi gọi toàn món đặc trưng. Cua sốt trứng muối là món tôi hay ăn nhất."
Khương Noãn Noãn nhớ lần đầu được Cố Đình Yến đưa tới đây cũng ăn món này.
Vừa rồi có bốn cái bánh trứng lót dạ, giờ không đói, cô chỉ gắp vài miếng, rồi thẳng thắn:
"Phó tiểu thư cứ nói thẳng mục đích đi."
Phó Thi Lưu cười:
"Là thế này, tôi và Đình Yến bàn bạc, mong cô từ chức ở Cố thị, chuyển đến nhà họ Trạch làm gia sư tâm lý riêng."
Hệ thống 66:
[Nhận đi! Nhận đi! Cơ hội tới rồi đó!]
"Bảo bối, câm mồm hộ cái."
[...Bảo bối?]
Hệ thống 66 xấu hổ, [Cô sao lại gọi tôi như thế...]
Khương Noãn Noãn làm như không nghe thấy, mặt không đổi sắc:
"Tôi không rõ, chồng cô rốt cuộc là ngài Trạch Hằng hay Cố tổng? Tối nay cô nói bao nhiêu câu đều nhấn mạnh quan hệ với Cố tổng."
Nụ cười Phó Thi Lưu hơi cứng lại, gượng gạo:
"Chúng tôi chỉ là thanh mai trúc mã, bạn bè thân thiết thôi. Trạch Hằng sức khỏe kém, tôi không muốn làm phiền anh ấy."
"Nhưng ngài Trạch Hằng mới là chồng cô. Đây là chuyện của nhà họ Trạch, cô lại chưa hề hỏi ý kiến anh ấy, có thích hợp không?"
Thực ra, Khương Noãn Noãn có chút giận thay.
Trạch Hằng cho cô cảm giác dịu dàng, thiện lương, nhưng lại đoản mệnh. Anh giống một nhân vật phụ bi thương - vô lý và đáng thương, chỉ vì kịch bản ưu ái cặp nam nữ chính.
"Trợ lý Khương, cô không hiểu chuyện giữa tôi và Đình Yến, cũng không có lập trường trách cứ. Tôi chỉ muốn cho cô một công việc tốt hơn."
Phó Thi Lưu rất nhanh khôi phục vẻ điềm tĩnh:
"Công việc hiện tại của cô cũng chẳng vẻ vang, lại khó khăn. Tôi trả cô 200 ngàn một tháng, chỉ cần vài tháng ở cạnh Trạch Lâm làm gia sư tâm lý."
"Nhưng tôi không có chứng chỉ."
Phó Thi Lưu dịu dàng:
"Cậu ấy rất thích cô, chỉ cần cô ở bên là được."
Thích sao?
Loại "thích" kề dao bên cổ ấy hả?
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Khương Noãn Noãn chống cằm hỏi.
Phó Thi Lưu:
"Lão phu nhân nhà họ Trạch đã bàn với Đình Yến rồi. Thật ra cô không có quyền lựa chọn. Tôi nói trước chỉ để cô dễ chấp nhận, đỡ khó chịu."
"Đang đe dọa tôi à?" Khương Noãn Noãn nhướng mày.
Phó Thi Lưu nhìn thẳng:
"Ở Lăng Cảng này, cô không có chỗ dựa. Nhà họ Trạch mới là chỗ dựa của cô."
Khương Noãn Noãn im lặng một lúc, rồi cúi đầu, trong khóe mắt lướt nhìn chiếc bình phong gỗ khắc hoa gần đó, giọng trở nên yếu ớt:
"Cũng đúng, ở Lăng Cảng này tôi chẳng là gì, quyết định của các người quyền quý tôi đâu có tư cách phản đối."
"Đây chỉ là sự lựa chọn tốt nhất cho tất cả." Phó Thi Lưu nhẹ nhàng đáp.
Khương Noãn Noãn ngẩng đầu, thẳng thắn hỏi:
"Hôm tiệc tối nhà họ Trạch, tôi tình cờ thấy hai người trong vườn hồng. Phó tiểu thư, cô yêu Cố tổng, sao cô lại rời bỏ anh ấy để gả cho người khác?"
Hệ thống 66 lập tức báo động:
[Khương Noãn Noãn! Cô muốn làm gì? Đừng bậy! Tôi dùng mắt cô thấy rồi - sau tấm bình phong kia có người ngồi! Chính là Cố Đình Yến!]
Anh ta hẳn đã ngồi đó một lúc. Nếu không phải cô thính tai nghe thấy tiếng mở cửa ở dãy phòng nối liền, liếc qua thì cũng chẳng phát hiện.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận