Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 54: Cậu hiểu lầm rồi

Ngày cập nhật : 2025-09-12 15:59:59
"Bạn bè." Cố Thời Châu đeo kính râm lên, ngồi tựa vào ghế, trên người mang theo hơi thở lạnh lùng.
Phạm Tương không dám nói thêm gì, nhận cuộc gọi từ tổ chương trình 'Cuộc sống hải đảo', rồi lấy tay che ống nghe, ghé lại nói với Cố Thời Châu:
"Khương Noãn Noãn đã ký hợp đồng, đồng ý tham gia kỳ mới rồi."
Cố Thời Châu chỉ "Ừ" một tiếng, thái độ vô tình đến mức không lộ ra chút cảm xúc nào.
Phạm Tương lắc đầu.
Người rõ ràng là do chính anh ta đặc biệt sắp xếp tới, bây giờ lại giả bộ chẳng hề quan tâm, đúng là được Cố tổng cưng chiều hỏng cả tính.
----
Khương Noãn Noãn cùng Phi Cẩm Triệu trở về nhà, suốt dọc đường cô cứ vùi mặt vào lưng cậu, không dám chính diện đối mặt với ánh mắt người đi đường.
Hôm nay cô mặc váy dạ hội, chân đi giày cao gót, ngồi trên chiếc xe đạp điện nhỏ thực sự rất nổi bật.
Xe dừng cạnh một chiếc BMW, người trong xe liếc qua, còn tưởng minh tinh nào mặc lộng lẫy thế này lại thích ngồi xe điện cọc cạch đi dạo.
Hắn còn mở miệng trêu:
"Người đẹp, em mặc đẹp như vậy, không lên xe anh ngồi thử à?"
Làn da trắng nõn mịn màng khiến hắn chỉ liếc đã ghen tị với Phi Cẩm Triệu - một tên mặt mày trắng trẻo, vậy mà lừa được một cực phẩm thế này.
Khương Noãn Noãn chẳng thèm để ý, chỉ ôm chặt lấy Phi Cẩm Triệu hơn một chút, mái tóc rũ xuống che mặt, nhỏ giọng nói:
"Tôi đói rồi, Phi Cẩm Triệu."
"Về nhà rồi nói." Cậu nghiêng đầu, liếc gã đàn ông trong xe, trong mắt ẩn chứa cảnh cáo.
Đèn xanh sáng lên, thấy mỹ nhân chẳng buồn liếc mình lấy một cái, chủ xe BMW hừ lạnh:
"Thật sự có loại phụ nữ tình nguyện ngồi xe điện chứ không thèm ngồi BMW."
Tiếng động cơ vang lên, chiếc BMW phóng đi, bỏ lại chiếc xe điện cọc cạch xa tít.
----
Nơi Phi Cẩm Triệu ở cách xa trung tâm tài chính, bên kia bờ sông Lăng Cảng, là khu phố cổ cũ kỹ nhất.
Ngõ nhỏ chỉ đủ cho hai chiếc xe điện tránh nhau.
"Xuống đi." Cậu bỗng giảm tốc độ, dừng xe lại, đèn pha trước cũng dần tối đi.
Khương Noãn Noãn bước xuống, đi tới bên cạnh cậu:
"Hết điện rồi à?"
"Ừ." Phi Cẩm Triệu bật đèn pin trên điện thoại, động tác rất thuần thục.
Đúng lúc đó, một cánh cửa gỗ cũ bên cạnh mở ra, ánh đèn sợi đốt hắt ra. Một bà lão bưng chậu, hất nước ra ngoài, làm ướt bánh xe trước của xe điện.
Thấy người quen, bà tươi cười:
"Ô, là Cẩm Triệu về rồi à."
"Chưa ngủ sao, bà Dương?" Phi Cẩm Triệu đáp.
"Tầng trên cái bóng đèn hỏng, cháu lên giúp ta xem được không, ban đêm ta đi lại không rõ."
Phi Cẩm Triệu quay sang hỏi nhỏ Khương Noãn Noãn:
"Không vội chứ?"
Vội gì? Vội ăn cơm á?
Khương Noãn Noãn liền lắc đầu:
"Không sao đâu, cậu giúp bà trước đi, chúng ta còn nhiều thời gian mà."
Ngày mai cô nghỉ, rảnh rỗi lắm.
Phi Cẩm Triệu gật đầu, dựng xe, theo bà lão vào nhà.
Khương Noãn Noãn cũng bước theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=54]

Bà Dương vừa đặt chậu xuống, quay lại thấy cô, liền sững một thoáng, rồi cười hiền lành, nắm tay cô:
"Ô, con cũng về rồi à, lâu quá không thấy con."
Khương Noãn Noãn ngẩn người, theo phản xạ nhìn về phía Phi Cẩm Triệu:
"Bà ơi, cháu... đây là lần đầu cháu tới."
Phi Cẩm Triệu đang đặt chân lên bậc thang, quay đầu nói nhạt:
"Bà, bà nhận nhầm rồi, cô ấy không phải Vinh Chiêu."
"Không phải à?" Dương bà ngạc nhiên, vội đeo kính lão, nhìn kỹ gương mặt cô, rồi ngượng ngùng cười:
"Xin lỗi nha, ta thấy dáng dấp giống, tưởng là Vinh Chiêu về."
Khương Noãn Noãn khẽ lắc đầu, trong lòng hiểu rõ -- lại bị coi là cái bóng của nữ chính kia rồi.
Trong lúc Phi Cẩm Triệu lên lầu thay bóng đèn, cô nghiêng mặt hỏi nhỏ bà lão:
"Vinh Chiêu là bạn gái của Phi Cẩm Triệu ạ?"
"Cũng không hẳn, chỉ là cô bé đó trước kia hay chạy theo sau nó thôi. Ta cũng chỉ từng thấy nó đưa về nhà đúng một cô gái này."
Bà Dương vỗ mu bàn tay cô, lo lắng mình lỡ phá chuyện tốt, cứ xin lỗi mãi:
"Thật xin lỗi nha, ta không cố ý nhận nhầm."
"Không sao đâu ạ."
Một lát sau, Phi Cẩm Triệu xuống lầu, trong tay còn cầm cái bóng đèn cũ.
"Bóng đèn hỏng rồi, cháu thay cho bà cái mới."
Ánh mắt cậu thoáng quét qua Khương Noãn Noãn đang đứng bên cửa, gương mặt sáng bừng nụ cười, khiến căn phòng vốn cũ kỹ lập tức bừng sáng.
Cậu rũ mắt, tiện tay vứt bóng đèn vào thùng rác, đi tới bên cạnh cô:
"Đi thôi, chào bà Dương."
"À, được."
Hai người cùng rời khỏi nhà. Con ngõ lát đá cũ kỹ, khe hở gạch loang lổ. Khương Noãn Noãn sơ ý, gót giày cao gót mắc vào kẽ, cả người ngã chúi về phía trước.
"Á!"
Phi Cẩm Triệu lập tức ôm chặt eo cô, kéo cả người vào lòng. Làn tóc rối lướt qua má và cổ cậu, mang theo từng đợt nóng rực.
Đôi mắt cậu thoáng tối lại, nhanh chóng đỡ cô đứng vững, rồi buông tay:
"Đường lát đá không bằng phẳng, cô chú ý chút."
Khương Noãn Noãn vịn lấy cánh tay cậu, thở phào:
"Tôi không để ý."
Nhà Phi Cẩm Triệu nằm sát bên, căn phòng nhỏ đã cũ, vốn là nhà tập thể chính phủ cấp cho công nhân nhà máy trước kia.
Sàn gỗ cũ kêu cót két mỗi bước đi.
Bên tường kê một chiếc sofa vải cũ kỹ.
Cậu cởi áo gile, đặt lên tay vịn sofa:
"Ngồi đi, trên bàn có nước. Tôi đi tắm trước."
Khương Noãn Noãn ngồi xuống, nhìn cậu mang đồ ngủ vào phòng tắm, rồi mới đưa mắt quan sát căn nhà đơn sơ. Đồ đạc không nhiều, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Cô liếc đồng hồ, đã hơn mười giờ tối.
Cố Đình Yến cũng chưa gọi điện, chắc chắn tối nay anh ta không về Dương Quang Hoa Đình nữa.
Yên tâm hơn, cô dựa vào sofa, mí mắt dần trĩu xuống.
Một lát sau, Phi Cẩm Triệu mặc đồ ngủ bước ra, thấy cô gái trong bộ váy đỏ đang gật gù, đầu nghiêng sang một bên, thỉnh thoảng khẽ giật.
Hơi nước còn vương trên người cậu. Khi tầm mắt lướt qua bờ vai trượt lỏng dây váy, để lộ làn da trắng như ngọc, nhớ tới cảm giác chạm tay vừa rồi, ánh mắt cậu thoáng trở nên sâu thẳm.
"Reng--"
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ.
Cũng khiến Khương Noãn Noãn giật mình tỉnh lại, đầu giật mạnh, ngẩng lên chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cậu đi ra ban công.
Phi Cẩm Triệu bắt máy:
"Alô."
"Ừ, tiền đã chuẩn bị xong, mai tôi qua thanh toán hết."
Sau khi xác nhận đơn giản với bệnh viện, cậu cúp máy, đứng lặng nhìn màn đêm một lúc lâu rồi mới xoay người lại.
Khương Noãn Noãn không biết từ lúc nào đã đá văng giày cao gót, bàn chân trắng nõn chạm xuống sàn gỗ, ngón chân hồng hồng vô cùng mê hoặc.
Cô đi chân trần ra ban công, thấy vẻ mặt cậu khó hiểu, bèn hỏi:
"Là điện thoại từ bệnh viện gọi tới sao?"
"Ừ." Phi Cẩm Triệu đáp ngắn gọn, rồi hỏi tiếp:
"Cô muốn tắm không?"
Khương Noãn Noãn thấy hơi kỳ lạ, vốn chỉ định ghé ăn cơm chứ đâu tính ở lại ngủ, liền lắc đầu:
"Không, tôi không tắm."
"Vậy thì..." Cậu hạ mắt, giọng bình thản, "Trực tiếp bắt đầu đi."

Bình Luận

0 Thảo luận