Khương Noãn Noãn bỗng chốc hiểu ra lý do vì sao mình sống trong hiện thực lâu như vậy mà vẫn không thể yêu thêm một ai.
Người cô thích, tất cả đều cách mình một thế giới. Cô đã thật lòng trao tình cảm ở đó, nên từ đó về sau, chẳng thể nào rung động với bất kỳ ai khác nữa.
Thì ra vấn đề nằm ở đây.
Khương Noãn Noãn nói: "Nếu cậu, hoặc vị thần nắm giữ vận mệnh kia có thể chấp nhận điều kiện của tôi, tôi đồng ý quay lại hoàn thành nhiệm vụ, để bọn họ buông bỏ tôi, sống tốt trong thế giới của riêng mình."
Cô chính là nguồn gốc duy nhất của vấn đề, cũng chỉ có thể do cô tự mình giải quyết.
Hệ thống 66 thở dài: [Hôm nay tôi đến đây cũng chỉ là thăm dò ý định của cô trước thôi. Đợi tôi xin chỉ thị cấp trên, tìm hiểu rõ rốt cuộc vì sao nam chính phát hiện được sự thật, rồi sẽ đến tìm cô lần nữa.]
Khương Noãn Noãn cầm lấy xúc tu dài của nó, buộc thành một cái nơ bướm: "Tôi nghĩ là Trạch Hằng đã làm. Trước giờ tôi vẫn không hiểu cái gọi là thế giới thứ tư từ đâu mà ra. Nếu là anh ấy nhìn thấu sự thật của thế giới, làm lệch quỹ đạo vốn có..."
Mà các người lại đồng ý với điều kiện phục sinh anh ấy của cô.
Vậy thì, thân phận "nhân vật phụ" của anh ấy đã thay đổi.
Thế giới thuộc về anh ấy giờ cô không chạm vào được, nhưng sau khi mọi thứ kết thúc, nó sẽ tồn tại theo một cách hoàn toàn mới. Như vậy cũng đã rất tốt rồi.
Hôm 66 rời đi, Khương Noãn Noãn đã khẳng định nó nhất định sẽ quay lại tìm mình.
Cô cứ thế tiếp tục sống cuộc sống của mình, từng bước từng bước một.
Cho đến một đêm, nó lại xuất hiện, ánh sáng hồng chiếu rọi khắp căn phòng tối đen.
66 nói: [Cô đoán đúng rồi. Trạch Hằng rất thông minh, anh ấy đã phát hiện ra sự tồn tại của chúng tôi. Trước khi chết, anh ấy ngầm để lộ chuyện này cho các nam chính, ám chỉ họ phá rối thế giới để cô quay trở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=383]
Cố Đình Yến là người đầu tiên tỉnh ngộ. Khi anh ta bắt đầu nghi ngờ và dao động về nhân vật của chính mình, lời của Trạch Hằng đã khiến anh ta hoàn toàn xác nhận suy đoán.]
[Nhưng tôi không hiểu, nếu Trạch Hằng yêu cô, sao lại để cô quay lại, tiếp tục vướng vào đám tình địch kia chứ?]
Khương Noãn Noãn tựa lưng hờ hững vào gối: "Bởi vì anh ấy đang đánh cược. Đánh cược rằng tôi sẽ lấy điều đó làm con bài để thương lượng với các người, đánh cược rằng tôi sẽ để anh ấy sống lại, trở về bên cạnh tôi với một cơ thể khỏe mạnh."
Cả đời này, điều tiếc nuối lớn nhất của anh ấy, có lẽ chỉ có một -- đó là không thể dùng một cơ thể lành lặn để yêu cô.
Thế nhưng, thực tế chắc chắn sẽ không thuận lợi như anh ấy mong muốn. Khương Noãn Noãn cũng chẳng muốn để anh ấy một lần nữa sa vào mớ hỗn độn tình cảm của cô. Điều đó chỉ đem đến thất vọng.
Cô không muốn anh ấy phải thất vọng.
66 nói: [Có lẽ điều đó sẽ khiến anh ấy thất vọng thật. Vận mệnh đã đồng ý với điều kiện để Trạch Hằng sống lại, nhưng chỉ khi cô hoàn thành nhiệm vụ mới có hiệu lực. Khi đó, anh ấy sẽ mất hết ký ức về cô, được đặc cách trở thành nam chính, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.]
Khương Noãn Noãn không hề buồn, ngược lại chỉ thấy nhẹ nhõm: "Đây là kết quả tốt nhất cho cả hai chúng tôi."
66: [Vậy cô đồng ý ký khế ước với tôi chứ?]
Khương Noãn Noãn hỏi ngược: "Khoan, nói rõ cho tôi trước xem tôi phải làm gì và tình trạng hiện tại của bọn họ ra sao."
66 không giấu giếm, kể hết một năm một mười, bao gồm cả tình cảnh thê thảm của những người làm nhiệm vụ.
Khương Noãn Noãn cần xóa bỏ ý định phá vỡ thế giới của bọn họ, ngăn chặn việc thế giới tiếp tục sụp đổ.
Cô còn phải nghĩ cách khiến các nam chính buông bỏ chấp niệm với mình, tiếp tục sống tốt.
Khương Noãn Noãn hỏi: "Vậy không cần thiết phải cho mỗi người một kết cục HE, chỉ cần để các thế giới tách ra, khôi phục bình thường là được?"
66: [Qua đánh giá tổng thể, điều đó không khả thi. Người làm nhiệm vụ chỉ càng kích thích tâm lý phản kháng của họ thôi. Còn cô thì chỉ có một, không thể phân thân. Vì thế, hiện giờ chúng tôi chỉ hy vọng các thế giới vốn đang quấn chặt lấy nhau này, cho dù không khôi phục được, thì ít nhất cũng không sụp đổ.]
Nó còn nghiến răng nói thêm: [Đều tại con hệ thống 886 hãm hại tôi. Nếu không phải vận mệnh đã trừng phạt nó, tôi thật muốn bắt nó đi xúc phân!]
Khương Noãn Noãn nói: "Để tôi nói ý kiến của mình."
"Tôi chắc chắn chỉ có thể dùng cơ thể này để quay lại. Vậy nên cậu phải động tay chân một chút, khiến tôi mắc bệnh nan y."
66: [Hả??]
Khương Noãn Noãn thở dài: "Chính cậu cũng nói, sự biến mất của tôi là gốc rễ chấp niệm của họ. Nếu họ thấy tôi chết, chẳng phải sẽ buông bỏ sao?"
"Nhưng tôi không muốn cơ thể này thật sự có vấn đề. Sau khi trở lại, tôi vẫn còn dùng nó."
66 sau khi ký khế ước với cô sẽ có quyền kiểm soát cơ thể cô, giống như lần trước nhảy biển giả vờ mất trí mà không bác sĩ nào phát hiện. Vậy nên giả chết một lần cũng chẳng có gì to tát, đúng chứ?
66 im lặng hồi lâu.
Khương Noãn Noãn cũng lặng lẽ chờ câu trả lời.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô thực sự cảm thấy -- cái chết của mình chính là lựa chọn công bằng và hợp lý nhất cho tất cả nam chính.
Cô và họ vốn dĩ không thể nào ở bên nhau.
Cô đã lừa dối tất cả vì một trăm tỷ, vậy thì lấy một cái chết để tuyên bố đoạn tình cảm này kết thúc, cũng chưa hẳn là việc xấu.
66 nói: [Được, thời hạn nửa năm. Chúng ta ký khế ước đi.]
Những xúc tu hồng vươn ra trước mặt cô, Khương Noãn Noãn đưa tay nắm lấy.
Trong nháy mắt, tất cả cảnh vật trước mắt như bị kéo căng thành những sợi chỉ, trôi ngược với tốc độ ánh sáng.
Khi cô chớp mắt lần nữa, mọi thứ đã thay đổi.
Cô không còn ở căn biệt thự hai tỷ của mình nữa, mà đang đứng giữa con phố sầm uất của Lăng Cảng.
Tòa nhà tập đoàn Cố Thị quen thuộc, ngay trước mắt.
Khương Noãn Noãn thoáng ngẩn người.
Nhanh quá. Không cho cô chút cơ hội hối hận nào...
Những ánh mắt kỳ lạ dồn dập chiếu đến. Cô cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, lập tức cạn lời.
Cô kéo chặt áo ngủ, ngước nhìn tòa nhà cao chọc trời kia, rồi quay lưng bỏ đi theo hướng ngược lại.
66 vội nói: [Cô đừng đi.]
"Đi gì chứ, tôi phải thay quần áo trước rồi mới tính cách ứng phó với bọn họ được, chứ? Cậu cũng nhanh tay quá rồi." Khương Noãn Noãn quyết định về Bích Thủy Loan.
Giọng 66 có chút lo lắng: [Một người làm nhiệm vụ xảy ra chuyện rồi, cô phải giúp cô ấy trước.]
"Sao cơ?" Khương Noãn Noãn dừng bước.
[Cố Đình Yến coi cô ấy là chuột bạch. Vì cô ấy từ chối tiết lộ sự thật, nên anh ta đang định mổ não tìm chúng tôi.]
Khương Noãn Noãn thở dài, vẫn tiếp tục bước đi: "Nhưng anh ấy cũng đâu thể giết người ngay trong tập đoàn Cố Thị. Anh ấy đâu dám công khai như thế chứ."
Buổi sáng bảy, tám giờ, là lúc nhân viên Lăng Cảng chen chúc đi làm. Đường phố đầy những bộ vest và váy công sở. Còn cô thì mặc áo ngủ hồng với đôi dép kẹp, đúng là tiêu điểm chú ý của cả con phố.
Một chiếc Maybach đen dừng ở ngã tư đèn đỏ.
Người đàn ông trong xe đang nghe điện thoại, giữa chân mày vẫn mang vẻ mệt mỏi thường ngày. Cúc áo sơ mi mở lỏng vài hàng, trên mu bàn tay còn có một vết trầy nhạt.
Người làm nhiệm vụ số 4 bị trói chặt ném ở ghế sau, nhìn chằm chằm gáy anh mà nước mắt chảy ướt cả miếng vải nhét trong miệng.
Cô đã ký khế ước với hệ thống, giờ không thể thoát, vậy mà lại sắp bị đưa đi hành quyết! Cứu viện còn chưa tới!!!
Trợ lý Lý không dám nhìn ra sau. Khi đèn xanh bật, anh ta đạp ga, liếc qua gương chiếu hậu bên phải, liền thấy một cô gái mặc áo ngủ hồng đi thẳng qua.
Hình ảnh ấy trực tiếp đập vào mắt anh ta.
"Kétttt!!"
Chiếc Maybach phanh gấp.
Người số 4 lăn lộn ngã xuống sàn.
"Ô... ông chủ?" Trợ lý Lý run rẩy chỉ về phía người phụ nữ đi ngang qua xe. "Hình như là Khương tiểu thư?"
Cố Đình Yến nghiêng đầu, ánh mắt khóa chặt vào bóng lưng quen thuộc ấy. Gương mặt lạnh lùng lập tức đông cứng lại.
Thân hình tĩnh như núi, chỉ một giây sau -- hắn bật cửa xe, sải bước xuống đường...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận