Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 149: Ánh sáng rực rỡ

Ngày cập nhật : 2025-09-13 15:29:51
Khương Noãn Noãn ấp a ấp úng nửa ngày, cắn răng đưa tay ra phía trước, bất ngờ nhét hộp vào túi đồ:
"Anh tự mang về mà nghiên cứu, dù sao người bán hàng cũng bảo anh lời to rồi."
Phi Cẩm Triệu cúi mắt, nhìn thấy trên mặt hộp đen kia, mấy đường viền xanh lá vẽ thành ba chữ to tướng, bên trên còn có những chữ "bao cao su", "phát sáng trong đêm", "hạt nổi động cảm" vô cùng bắt mắt.
Đôi mắt thâm sâu của cậu lóe lên gợn sóng, nhưng rất nhanh liền ép xuống, kín đáo nhét cái hộp ấy vào trong túi thực phẩm, dùng mấy gói đồ ăn vặt che lại mấy chữ khiến người ta liên tưởng bậy bạ kia, rồi theo sau bước chân cô.
Khương Noãn Noãn quay đầu nhìn cậu. Thiếu niên lạnh lùng thanh sạch ấy gương mặt vẫn như thường, chỉ có lỗ tai hơi ửng đỏ. Cậu liếc sang cô, giọng điệu bình thản:
"Sao thế?"
Khương Noãn Noãn không thấy cái hộp kia trong túi, tưởng rằng cậu vứt đi rồi, bèn lắc đầu:
"Không có gì."
Về đến nhà thì đã muộn. Phi Cẩm Triệu bật công tắc đèn hai lần, nhưng phòng khách tầng một vẫn chẳng có phản ứng gì.
Bà cụ hàng xóm - bà Dương - đi ngang qua, đứng ngoài bậc gạch xanh phe phẩy quạt, ngó vào nói:
"Khu này tối nay cúp điện rồi đó, phía trước đội thi công làm đứt cáp, đang khẩn trương sửa, trong nhà oi lắm đó."
Phi Cẩm Triệu gật đầu, xách túi đồ đi vào:
"Con lên lầu lấy nến."
Khương Noãn Noãn đi theo sau lưng cậu. Trong nhà tối đen giơ tay không thấy năm ngón, mà cái túi mua sắm kia lại phát ra ánh sáng xanh lét, nổi bật đến mức dọa người.
Cô liếc mắt về phía cầu thang tối om, nơi Phi Cẩm Triệu vừa lên lấy nến. Rồi cô khẽ liếm môi, đưa tay bới túi trên bàn.
Thì ra cậu không vứt.
Đúng là quảng cáo không lừa người, ngay cả cái vỏ hộp cũng phát sáng dạ quang, sáng chói vô cùng.
Không hiểu trong đầu Khương Noãn Noãn lúc ấy nghĩ gì, mò mẫm tháo cái vỏ hộp, có lẽ cả kiếp trước chưa bao giờ chạm đến thứ "hoa hòe" này, nên mới tò mò muốn xem bên trong là cái dạng gì.
Phi Cẩm Triệu lấy nến xuống, vừa đi đến cầu thang thì thấy trong bóng tối, thấp thoáng một cây "nấm xanh phát sáng" cứ lúc ẩn lúc hiện.
Sắc mặt anh lập tức cứng đờ.
Khương Noãn Noãn hứng thú đến mức đeo nó vào tay. Thứ này sáng rực khủng khiếp, ánh xanh lóa mắt. Ngón tay vuốt thử, cảm giác thô ráp, quả thật quảng cáo không hề phóng đại, thậm chí còn có tâm nữa.
Cô đang nghĩ ngợi xem cái này có hại cho cơ thể không thì từ phía bậc thang, giọng thiếu niên lạnh lẽo nén thấp xuống, từng chữ một hỏi:
"Em, đang, làm, gì."
"Phạch" - ngọn nến lóe sáng.
Gương mặt tuấn tú thanh tú của chàng trai hiện rõ trong ánh nến, như phủ thêm một tầng màu mật quyến rũ, mạnh mẽ ép xuống ánh sáng xanh ma quái kia.
Khương Noãn Noãn chạm phải ánh mắt phức tạp khó lường của cậu, ngẫm nghĩ một hồi, khẽ ho một tiếng rồi tìm bừa lý do:
"Tôi sợ tối, lấy cái này soi đường thôi."
Phi Cẩm Triệu đi xuống, bước đến trước mặt cô, đặt cây nến lên bàn. Khóe mắt liếc thấy cái vỏ hộp bị xé rách, ngón tay kẹp lấy:
"Em có hứng thú với thứ này lắm à?"
Không khí bỗng trở nên sai sai.
"Tôi nói thật đó, tôi chỉ dùng để soi sáng, anh tin không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=149]

Khương Noãn Noãn cúi đầu, cuống quýt muốn rút ngón tay ra, nhưng hình như size quá nhỏ, bốn ngón tay đều bị mắc kẹt.
Ừm...
Cái này đúng là có nhược điểm, mắc kẹt rồi thì làm sao bây giờ.
Người đối diện nắm lấy cổ tay cô, chau mày, giọng bất lực:
"Em không có kiến thức cơ bản à, cái này tùy tiện chơi được sao?"
Khương Noãn Noãn mím môi, ngoan ngoãn nhận sai, còn rên rỉ khó chịu:
"Giờ rút không ra nữa, phải làm sao?"
Phi Cẩm Triệu nhìn chằm chằm cô mấy giây, yết hầu khẽ động, cuối cùng thở dài, dắt cô vào bếp.
Cậu cầm lấy tay cô, bóp ít nước rửa chén, cẩn thận trượt một cái thì lấy ra được.
Pass chương sau: khi ở Pháp Khương Noãn Noãn và Cố Thời Châu đã gặp được ai ở đó. Gợi ý: có 9 chữ, viết liền kh dấu, kh in hoa
Rút mấy tờ giấy lau khô ngón tay cho cô, cậu buông ra, nhẹ giọng quở trách:
"Giờ còn dám nghịch nữa không?"
Khương Noãn Noãn động đậy mấy ngón tay, chu môi:
"Không dám nữa."
Phi Cẩm Triệu liếc cô một cái. Lúc này anh mới thấy trên hộp có chữ "size S", bèn thảy hết vào thùng rác, dù sao cũng chẳng dùng được.
Khương Noãn Noãn nhìn bóng lưng cậu tỏa khí lạnh, không dám nói nhiều, chỉ lén lút liếc về phía thùng rác, thầm nghĩ cái size nhỏ xíu đó đúng là có hơi xúc phạm người khác.
Khoảnh khắc xấu hổ ấy nhanh chóng tan biến theo mùi thơm của món cá chua ngọt trong bếp. Rõ ràng ban đầu cậu nói không biết nấu, thế mà Phi Cẩm Triệu vẫn dùng chút pin còn lại trong điện thoại lên mạng tra công thức, rồi nấu cho cô ăn.
Rõ ràng cô lớn hơn cậu hai tuổi, nhưng ở trước mặt cậu, cô lại cứ như người được chăm sóc. Mà Khương Noãn Noãn cũng rất hưởng thụ cái cảm giác được cậu quan tâm như vậy.
Trong nhà quá nóng, hai người bèn ra ban công tầng hai ăn, bên cạnh đặt hai cây nến, thoáng có chút không khí bữa tối dưới ánh nến.
Ăn xong, cô ngồi đong đưa quạt trên ban công một lát, rồi được Phi Cẩm Triệu đưa ra ngõ gọi taxi về nhà.
"À đúng rồi." Cô nắm lấy tay cậu, dặn dò:
"Lần sau trước khi đi thăm bà ngoại, nhớ đưa tôi đi mua ít quần áo cho bà, đừng quên đó."
Phi Cẩm Triệu gật đầu:
"Về đi thôi."
Khương Noãn Noãn hài lòng, leo lên taxi trở về.
Yến lấy điện thoại từ túi quần ra, pin chỉ còn 10%. Lúc nãy nấu ăn, luôn có điện thoại WeChat gọi đến, anh không nhận. Giờ lại có video call đến, cậu mới bắt máy.
Đập vào mắt, là gương mặt say khướt của Vinh Chiêu, trong đó cô ta ấm ức trách móc vì sao cậu không bắt máy.
Giọng Phi Cẩm Triệu nhạt nhòa:
"Cô say rồi à?"
"Ừ đó, anh làm em khó chịu lắm, ai cũng nói anh đang yêu rồi." Vinh Chiêu mắt đỏ hoe, còn chưa nói được mấy câu, trong khung hình liền xuất hiện một bàn tay đàn ông đỡ lấy cô ta, giọng trầm vang lên:
"Tôi là bạn học của cô ấy, tôi đưa cô ấy về."
"Triệu..."
Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị cúp ngang.
Vẻ mặt Vinh Chiêu lập tức tỉnh táo, người đàn ông bên cạnh hỏi:
"Trò này em dùng bao nhiêu lần rồi, không sợ người ta chán à?"
Cô ta siết chặt điện thoại, chắc nịch:
"Không quá ba phút, anh ấy nhất định sẽ lo lắng gọi lại cho em."
Phi Cẩm Triệu nhìn chiếc điện thoại tự động tắt nguồn trên tay, trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi cất vào túi, thản nhiên quay người bước đi.
Đến khi Vinh Chiêu về ký túc xá, vẫn không thấy cậu gọi lại, thậm chí cô ta chủ động gọi thì bên kia cũng tắt máy.
Ngón tay khựng lại, trong lòng khó chịu. Trước đây, cậu luôn chờ cô ta báo bình an mới yên tâm. Nhưng giờ, cậu dường như đã khác rồi.

Khương Noãn Noãn về đến Dương Quang Hoa Đình đã gần mười giờ, nhắn cho Phi Cẩm Triệu một câu [Tôi về khách sạn rồi], rồi xách túi bước vào.
Tối nay Cố Đình Yến chưa về, nghe nói đống rắc rối của Cố Tống Khả xử lý khá phiền phức: vừa phải thu hồi công ty trong tay hắn, vừa phải giải quyết chuyện mấy mạng người.
Cô dạo này đã quen ngủ ở phòng anh, thành thục mở cửa vào, tắm rửa xong liền chui vào chăn, ngái ngủ thiếp đi.
Đêm ba giờ sáng, chiếc Maybach dừng trong gara biệt thự. Vốn dĩ Cố Đình Yến định quay lại công ty nghỉ, nhưng vòng quanh cả nửa thành phố Lăng Cảng, cuối cùng vẫn quay về.
Anh bước nhẹ lên lầu, đi vào phòng ngủ.
Rèm dày khẽ hé, ánh trăng bạc tràn vào phủ trên đuôi giường. Cô gái mặc váy ngủ đen ôm sát người, bụng được chăn che nửa, đôi chân dài trắng nõn co lại, mảnh vải mỏng manh chỉ vừa vặn che đi phần mông, đường eo mảnh khảnh, tựa như chỉ cần một cái bóp nhẹ liền gãy.
Cảnh tượng này, anh từng thấy ở phòng khách trước đây, nhưng giờ lại khác hẳn.
Cố Đình Yến lui ra phòng khách tắm rửa, rồi quay lại giường, đưa tay ôm lấy cô.
Khương Noãn Noãn ngái ngủ, vô thức khẽ ngẩng đầu, liếm nhẹ vào yết hầu lồi rõ của anh, mơ màng thì thào một câu "kẹo mút".
Trái tim Cố Đình Yến run lên, ngón tay kẹp lấy cằm cô, cắn nhẹ lên đôi môi hồng, sau đó ôm chặt cô, giọng trầm khàn khẽ thở dài:
"Ngủ cũng không chịu yên."

Bình Luận

0 Thảo luận