Cây gậy bi-a bị Trạch Hằng nắm chặt, kéo lê trên mặt đất. Ngón tay cái của anh lau đi vết máu văng dính trên mặt, phần đuôi gậy kéo ra một vệt dài đỏ thẫm.
Dưới ánh đèn, cái bóng dữ tợn của anh bị kéo dài, bò qua bàn rượu, bóng tối dần bao phủ khuôn mặt hoảng sợ của đối phương.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, giơ gậy lên cao.
Khương Noãn Noãn xông vào KTV, tốc độ còn nhanh hơn cả cảnh sát.
Mấy nhân viên phục vụ thấy họ khí thế dữ dội thì chặn lại, ấp úng nói phải gọi điện báo cho ông chủ thì mới cho họ điều tra.
Không còn cách nào, Khương Noãn Noãn liền chạy thẳng lên. KTV tổng cộng có ba tầng, tìm đến tầng hai, cô thấy ba bốn người đang vội vã dùng chìa khóa dự phòng mở một phòng bao.
Từ khe cửa mơ hồ truyền ra tiếng kêu thảm thiết của người lớn.
Khương Noãn Noãn tăng tốc, gần như cùng lúc với mấy người kia xô cửa ra thì cô cũng đã đến nơi.
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, ánh mắt cô run rẩy dữ dội, mở miệng:
"Trạch Hằng..."
Chàng trai giơ gậy qua đầu, chậm rãi quay lại. Vệt máu từ sống mũi kéo xuống dưới mắt, đôi mắt dài hơi nheo lại, trong đáy mắt toàn là sát khí dữ dội. (Thì ra cái tính của Trạch Lâm kh phải tự có mà là do giống y chan anh chồng đỏn mệnh của tui)
Khi thấy cô gái nhỏ chen giữa đám người lớn, anh buông gậy xuống, xoay người, vẻ mặt khó đoán:
"Các người còn dám trói cả bé hàng xóm của tôi?"
Thấy gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay anh vì lực nắm quá chặt, Khương Noãn Noãn lập tức ý thức được anh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Cô vội bước lên một bước, giải thích:
"Tôi đã gọi cảnh sát rồi, họ đang ở dưới lầu!"
Ông chủ của bọn họ bị đánh đến nằm bất động trên sofa, máu me đầy mặt. Một người trong đám hoảng sợ phụ họa:
"Đúng, đúng vậy, chúng tôi đi báo ông chủ, cảnh sát... cảnh sát đang ở dưới lầu rồi."
Khương Noãn Noãn bước qua kẻ đang nằm dưới đất, tiến đến trước mặt Trạch Hằng, cẩn thận nắm lấy gậy trong tay anh, ngẩng đầu nói:
"Cảnh sát sắp lên rồi, anh bỏ gậy đi, sang bên kia ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=365]
Lát nữa có hỏi thì cứ nói là chính đáng tự vệ."
Trạch Hằng tiện tay ném gậy vào góc phòng, cúi xuống, trong đôi mắt trà nâu phản chiếu bóng dáng nhỏ bé, trắng trẻo của cô, gương mặt toàn lo lắng.
"Sao em lại chẳng sợ anh chút nào vậy?"
Bình thường mấy đứa trẻ thấy dáng vẻ này của anh chắc đã khóc thét, còn cô thì lại muốn làm đồng phạm.
Khương Noãn Noãn theo bản năng đem hình ảnh anh từng thể hiện trước mặt mình ra nói:
"Vì anh là một người rất dịu dàng mà."
Trạch Hằng khựng lại, rồi vai anh run lên, đứng thẳng người cười lớn.
Nhưng đang cười, anh bỗng ho khan kịch liệt, ôm ngực, nhíu mày.
Tiếng bước chân cảnh sát bên ngoài ngày càng gần, Khương Noãn Noãn vội kéo Trạch Hằng ngồi xuống sofa.
Ngón tay và vạt váy không tránh khỏi dính đầy máu của anh, mùi máu tanh nồng khiến lòng cô bất an, căng thẳng nói:
"Em chưa gọi xe cấp cứu. Lát nữa mình đi xe cảnh sát đến bệnh viện trước nhé."
Cảnh sát ùa vào, cảnh tượng thê thảm khiến mấy nữ cảnh sát hít một hơi lạnh, ánh mắt đồng loạt dừng trên hai người họ ở sofa.
Trạch Hằng bình ổn lại cơn hoảng loạn trong lồng ngực, hơi chật vật ngẩng mặt, chỉ vào vết máu trên mặt mình:
"Giờ còn thấy anh dịu dàng nữa không?"
Khi anh cười, đường cong khóe môi vừa khéo, ngũ quan vốn tuấn mỹ lại thêm vết máu, đẹp đến mức tàn phá.
Khương Noãn Noãn nhớ đến cảnh anh ngồi ho ra máu, liền gật đầu, rút mấy tờ giấy trên bàn nhét vào tay anh:
"Ừm."
"Tuổi còn nhỏ mà mắt mũi chẳng tinh tường gì cả."
Trạch Hằng lại cười, đưa tay chạm nhẹ trán cô, phát hiện dính máu lên rồi. Anh mím môi, lại lấy tờ giấy mới lau cho cô.
"Tránh xa anh ra."
"Hả?"
Khương Noãn Noãn bị anh đẩy ra, không hiểu gì cả.
Trạch Hằng cúi đầu nhìn vạt váy dính máu của cô, rồi quay sang nói chuyện với cảnh sát.
Phòng bao này không lắp camera, vốn là nơi ông chủ dùng để xử lý người khác. Trên người Trạch Hằng toàn máu, nhìn chẳng khác nào bị trả thù đánh đập. Cảnh sát địa phương vốn biết KTV này có vấn đề, nên dễ dàng ghi nhận là chính đáng tự vệ.
Mọi người đều được đưa đến bệnh viện cấp cứu trước.
Tối đó, đang ở ngoài ăn tối với Tiêu Hồng Tuấn, Vân Tiệp nhận tin thì sợ mất hồn, vội bỏ mặc người ta, lao thẳng đến bệnh viện. Trên đường ba ta vừa gọi luật sư vừa liên hệ công ty bảo an.
Khương Noãn Noãn cũng theo đến bệnh viện, ngồi ghế chờ, nhìn Trạch Hằng trong màn che được kiểm tra.
Mười mấy phút sau, màn kéo ra, trên tay và mặt Trạch Hằng đều có trầy xước, gương mặt được lau sạch máu, anh nhìn cô cười:
"Em có mang điện thoại không?"
Cô đứng dậy, đảo mắt nhìn khắp người anh, nghe bác sĩ bảo không có gì nghiêm trọng mới yên tâm tiến lại gần.
"Không, em báo cảnh sát ở nhà. Em thấy anh bị xe van chở đi."
Trạch Hằng hàng mi dài rũ xuống, ánh mắt rơi vào túi áo cô, ngón tay kẹp lấy một thứ rút ra.
Anh giơ lên, lắc lắc cái "điện thoại con ong" nhỏ, trêu chọc:
"Anh còn tưởng em dùng cái này gọi cảnh sát chứ."
"Cái gì chứ." Khương Noãn Noãn suýt trợn mắt, lấy từ tay anh mở ra:
"Đây là kẹo bạc hà, anh không nghe thấy tiếng lạo xạo à?"
Trạch Hằng trầm ngâm một lúc:
"Hình như là không nghe thấy thật."
Thấy anh nghiêm túc như vậy, Khương Noãn Noãn không nhịn được, đưa một viên kẹo đến bên miệng anh:
"Anh, không ổn thì mình đi kiểm tra não đi, chụp cái phim."
Chọc ghẹo thất bại, Trạch Hằng vẫn ăn viên kẹo cô đưa. Anh đưa tay khẽ gảy lọn tóc rơi ra bên má cô, bỗng hỏi:
"Vừa nãy trong phòng, em gọi tên anh đúng không? Trước giờ anh có từng nói cho em chưa?"
Tim Khương Noãn Noãn hẫng một nhịp, vội bỏ một viên kẹo vào miệng mình, nuốt xuống rồi mới đáp:
"Ừm, lần nhà em đem trứng sang cho anh, em nghe mẹ anh nhắc đến, nên nhớ luôn."
Chuyện bảo mẫu đưa trứng cho hàng xóm, sau này anh cũng biết. Lúc đó anh đang tắm, chẳng có gì đáng để truy cứu.
Anh nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô gái nhỏ:
"Lần sau gọi là anh."
"Ồ."
"Còn cái tóc em bung ra rồi."
Cô sờ lên, tháo dây chun lỏng bỏ vào tay anh:
"Anh giữ hộ em."
Trạch Hằng nhìn cô điềm nhiên tự buộc tóc, hứng thú nói:
"Lần sau để anh thử nhé?"
Khương Noãn Noãn liếc anh, đầy vẻ tò mò chờ đợi.
Cô giật lại dây chun, lùi một bước:
"Để lần sau."
Khi cô vừa buộc xong, cửa phòng bệnh mở ra, Vân Tiệp hoảng hốt bước vào, sau lưng còn mấy cảnh sát.
Khương Noãn Noãn lùi lại vài bước, nhường chỗ.
"Sao con lại chạy đến cái chỗ như trung tâm điện tử giải trí? Còn để bị trả thù đánh nhau! Con có biết tình trạng sức khỏe của mình không?"
Tiếng trách móc dồn dập vang lên.
Trạch Hằng nghiêng đầu, nhìn cô gái nhỏ đang nép ở góc tường, mặt mày áy náy:
"Em ra ngoài chờ đi."
Khương Noãn Noãn ngoan ngoãn đi ra.
Bên trong, cảm xúc trên mặt anh dần biến mất. Anh lấy điện thoại trong túi, bấm một dãy số của chủ nhà, rồi ngẩng đầu nhìn Vân Tiệp:
"Mẹ, im lặng chút."
Nghe giọng điệu đầy áp lực ấy, người phụ nữ lập tức ngậm miệng.
Điện thoại nối máy, Trạch Hằng nói:
"Tôi là chủ nhà căn 3 tòa 301. Phiền anh gọi sang nhà đối diện, bảo họ đến bệnh viện huyện đón con bé."
...
Khương Noãn Noãn không đợi được Trạch Hằng cùng về, mà chỉ gặp bảo mẫu vội vàng đến đón.
Nghe nói là do anh gọi điện nhờ, cô mím môi, bước chân theo về nhà.
Trên đường, cô còn bị mắng một trận vì tự ý trốn ra ngoài.
Đêm hôm đó, khoảng mười hai giờ, nửa mơ nửa tỉnh, Khương Noãn Noãn nghe thấy tiếng xe hơi dừng dưới lầu, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Rạng sáng bốn, năm giờ, xúc tu màu hồng của hệ thống 66 quấn quanh cổ cô, dùng loa phóng thanh trong đầu cô phát ra âm thanh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận