Ông ta tất nhiên nhận ra người đàn ông trẻ đang ngồi ở vị trí kia -- gia đình giàu có mới chuyển đến khu đại viện, cũng chính là đối tượng mà ông ta vu oan giá họa.
"Giám đốc, vị này là..." Nghiêm Phong cứng ngắc quay đầu, nhìn người đang bưng trà cho Trạch Hằng, "Người thân của ngài à?"
"Người thân gì chứ." Giám đốc trách: "Đây là người được tổng công ty cử xuống, phụ trách kiểm tra dự án này của chúng ta, ngoài ra còn có vài vấn đề về tác phong cá nhân cần xử lý."
Chân Nghiêm Phong bỗng chốc nhũn ra.
Vấn đề tác phong cá nhân? Chẳng phải rõ rành rành là đang ám chỉ ông ta vu oan người khác sao.
"Hơn nữa, tôi nghe Trạch tổng nói, các người hiện tại còn sống chung một khu nữa phải không?"
Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán Nghiêm Phong: "Đúng..."
Trạch Hằng cầm một tập tài liệu trong tay, lấy cây bút máy chưa mở chấm chấm lên đó, mí mắt rũ xuống lười nhác: "Ông muốn cạnh tranh vào vị trí quản lý bộ phận tổng hợp?"
Nghiêm Phong cúi gằm đầu, vừa sợ vừa không đoán nổi ý tứ của hắn: "Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị cho việc này suốt hai năm nay."
"Chỗ đó chẳng có mấy lợi lộc." Trạch Hằng ngẩng mắt, đặt tập tài liệu xuống. "Không hợp với ông."
Nghiêm Phong ngơ ngác: "Hả?"
"Chuyển công tác, hoặc từ chức." Giọng Trạch Hằng nhàn nhạt: "Ông chọn một."
Quả nhiên hắn đến đây để báo thù riêng, Nghiêm Phong nghĩ.
Nhưng ông ta không tin. Cuộc gọi tố cáo kia hắn dùng bốt điện thoại công cộng, tất cả thông tin cá nhân đều làm giả, cho dù thiếu niên này muốn báo thù, chỉ cần hắn cắn răng không thừa nhận, thì có thể làm gì được?
Trong đầu lướt qua vài ý nghĩ, Nghiêm Phong mở miệng: "Trạch tổng, tôi có hợp đồng hợp pháp và thủ tục vào làm đàng hoàng, chưa từng nghỉ ngang hay phạm sai sót gì. Hơn nữa tôi còn có cả gia đình phải nuôi, ngài sao lại bắt tôi điều chuyển hay cho nghỉ!"
Trạch Hằng liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, đúng 10 giờ, cửa phòng bị đẩy ra, một chiếc USB được đặt lên bàn, theo sau là một gã đàn ông tóc đỏ bị đẩy vào.
"Những gì cần nói tôi đều nói cả rồi. Chính là nhà con bé Lưu Tuyết gọi điện tố cáo, nó cố tình đánh lạc hướng tôi rằng là cậu trai phòng 301, thật ra chính là cha nó sai khiến nó làm chuyện xấu này. Vì thế mới nhận nhầm người, tôi còn bị đánh một trận oan uổng. Chuyện này chính miệng nó đã thừa nhận trước mặt tôi, đoạn ghi âm tôi cũng đã giao cho các anh."
Giám đốc cúi đầu, cắm USB vào máy tính, mở đoạn ghi âm vừa nhận.
Trong đó truyền ra cuộc trò chuyện giữa Lưu Tuyết và gã tóc đỏ. Ngay từ khi hắn tìm Lưu Tuyết hỏi rõ địa chỉ người tố cáo, đã lén bật chế độ ghi âm trong điện thoại, lưu lại toàn bộ.
Loại người làm việc cho mấy ông chủ giang hồ như hắn, thành thói quen nghề nghiệp rồi, chuyện gì cũng phải để lại đường lui, kẻo tình báo sai lầm thì bản thân phải gánh tội.
Sau này lỡ thật sự nhận nhầm người, hắn cũng không vội phơi bày, vì lúc đó đã bắt đầu qua lại với Lưu Tuyết. Vì muốn bảo vệ bạn gái và cũng bởi ham muốn thân thể, hắn mới giấu đi, không nói ra sự thật.
Đến nay bị người ta lôi đến đây, ông ta chẳng còn giấu nổi, cái gì cần khai đều khai sạch.
Thấy Khương Noãn Noãn cũng có mặt, gã đàn ông lại nói: "Hôm qua không phải cô cũng ở đó sao? Còn có một cậu trai nữa, chẳng phải đều mtận mắt thấy cô ta thừa nhận sao?"
Mấy ánh mắt cùng nhìn về phía cô, Khương Noãn Noãn gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Đúng, Quý Yến Sâm vì bảo vệ Lưu Tuyết không bị xâm phạm mà bị đánh sưng cả mặt, tối qua chắc phải vào viện rồi."
Nghiêm Phong không thể ngờ con gái mình lại quen một thằng nhóc nhuộm tóc đỏ trong giới lưu manh. Ông ta kìm không nổi, đấm thẳng một cú vào ngực đối phương, giận dữ mắng: "Nó còn là học sinh cấp hai! Nó mới bao nhiêu tuổi! Còn mày thì bao nhiêu! Mày dám làm trò này à!"
Cả văn phòng suýt biến thành nơi đánh lộn. Vài vệ sĩ lập tức tiến lên tách hai người ra. Trạch Hằng gõ ngón tay lên bàn, lại hỏi: "Chuyển công tác, hay từ chức?"
Quý Yến Sâm cũng ở đây, mà mẹ cậu ta thì nổi tiếng lắm chuyện, không chừng giờ trong đại viện đã đồn rùm beng rồi.
Sắc mặt Nghiêm Phong khó coi đến cực điểm. Nếu từ chức thì cả nhà chẳng còn đường sống, nhưng nếu điều chuyển thì ít ra còn giữ được bát cơm, giữ chút thể diện của người lớn.
Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng còn lựa chọn nào khác, ông ta ký vào giấy điều chuyển công tác.
Một vạn tệ đổi lấy kết cục này, với Nghiêm Phong rốt cuộc có đáng hay không?
Cuối cùng ông ta còn cúi người xin lỗi Trạch Hằng, cầu xin hắn nể tình, sau khi điều chuyển thì đừng giáng chức, cho ông ta một con đường sống.
Trạch Hằng nghe xong bật cười, thản nhiên nói: "Tôi đã để lại cho ônh một đường sống, đó đã là khoan dung lớn nhất của tôi rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=369]
Con đường ấy rộng hay hẹp, không phải ông có thể quyết định."
Nghiêm Phong cúi đầu lầm lũi rời đi, trong phòng chỉ còn gã tóc đỏ.
Trạch Hằng bế Khương Noãn Noãn lên, nói với vệ sĩ đang giữ gã tóc đỏ: "Cho hắn một bài học."
"Rõ, Thiếu gia."
Khương Noãn Noãn nhớ tới lời hôm qua, thì thầm bên tai hắn: "Ý anh là để hắn cũng bị ngã một cái?"
Khóe môi Trạch Hằng cong lên, "Đúng, nghe em, nhưng cách ngã thế nào thì em đừng nhìn."
"Cũng được."
Đợi hai người đi xa, vệ sĩ mở gậy ra, quật mạnh vào đầu gối gã tóc đỏ. Đúng lúc cánh cửa khép lại, ngăn cách những tiếng gào thảm thiết chói tai trong phòng.
Xe của Trạch Hằng vừa rời khỏi, chẳng bao lâu sau xe cấp cứu đã dừng ở cổng công ty. Gã đàn ông chân mềm nhũn như bún được đưa ra, chiếc quần bò treo đầy mấy món đồ phiêu lưu lòe loẹt giờ dính đầy máu.
Nghiêm Phong ôm hộp giấy bước ra vừa vặn chứng kiến, trong lòng thấy hả giận, nhưng nghĩ kỹ lại mới hiểu, con đường sống mà ông ta có được, thực ra đã là cách nhân nhượng dịu dàng nhất của Trạch Hằng rồi.
Giữa mùa hè nóng bức, lưng ông ta lại lạnh toát.
Chuyện kết thúc, hiếm khi được thảnh thơi, Trạch Hằng đưa Khương Noãn Noãn đến cửa hàng điện thoại, mua cho cô một chiếc smartphone cảm ứng đời mới nhất.
"Cho em. Có chuyện gì thì gọi cho anh."
Nghĩ đi nghĩ lại, ạn cảm thấy cô bé thường xuyên phải đi học về một mình, nhỡ dọc đường xảy ra chuyện gì, mang điện thoại bên người để gọi người giúp sẽ tiện hơn.
Ba mẹ cô không nghĩ đến việc mua cho cô, thì anh mua.
Khương Noãn Noãn cầm điện thoại, có chút bối rối: "Không cần mua cho em đâu, nhà em có điện thoại bàn, bình thường gọi cũng đủ rồi."
Trạch Hằng liếc về phía thùng rác cạnh cửa, thản nhiên: "Không cần thì có thể vứt đi."
"...Em cần."
Buổi trưa.
Trạch Hằng chọn một nhà hàng Tây đưa cô đi ăn, trùng hợp lại gặp Vân Tiệp và Tiêu Hồng Tuấn cũng đang ở đó.
Hôm nay hai người không ngồi phòng riêng, mà chọn bàn ngoài ban công, chỉ cách bọn họ một lớp kính và một cột trụ.
Ánh mắt Trạch Hằng u tối, nhìn chằm chằm ra ngoài.
Hai người kia trò chuyện rất vui, Tiêu Hồng Tuấn còn cẩn thận lau khóe miệng cho Vân Tiệp, hành động mập mờ chẳng ra sao.
Khương Noãn Noãn thấy khó chịu, muốn mở miệng an ủi vài câu, kết quả Trạch Hằng rút điện thoại chụp hai tấm, quay đầu lại nói: "Mẹ tôi và chú Tiêu quả là tình bạn thắm thiết."
Lời này Khương Noãn Noãn chẳng biết đáp thế nào, rõ ràng ai cũng nhìn ra hai người kia có mờ ám.
Cô đẩy ly kem dâu của mình đến trước mặt anh, giả vờ không hiểu để tránh đề tài: "Vị dâu ngon lắm."
Trạch Hằng múc một thìa, cả thìa nhựa cũng ngậm vào miệng, đầu lưỡi thong thả liếm qua.
Thực ra đã có lúc anh khao khát tình mẹ, khao khát người mẹ nhiều năm ở nước ngoài quay về ở bên mình.
Giờ nguyện vọng ấy thành hiện thực, nhưng lại chẳng như mong đợi.
Tối hôm đó về nhà.
Bảo mẫu nấu cơm cho Khương Noãn Noãn, vừa làm vừa chuyện trò: "Bạn của con, con bé Lưu Tuyết ấy, đang qua lại với đám lưu manh xã hội đen hả, chuyện này con tuyệt đối không được học theo. Cậu bé họ Quý hôm qua đêm còn phải vào viện cấp cứu. Mẹ nó biết là vì bảo vệ Lưu Tuyết mà đánh nhau với đám đó, tức đến phát điên. Chiều nay còn cầm loa mắng dưới sân."
Khương Noãn Noãn cúi đầu ăn cơm, nhỏ giọng: "Cậu ấy thấy việc nghĩa thì ra tay, đâu cần công khai mắng người ta như vậy."
Bảo mẫu lại nói: "Không chỉ vậy đâu, còn nghe nói nhà Lưu Tuyết bày trò tố cáo vu oan, vì một vạn tệ mà hãm hại cậu trai sống đối diện nhà ta. Cái tâm địa này cũng quá xấu, chẳng khác gì bị tiền làm mờ mắt."
"Con ăn no rồi, con lên phòng làm bài tập đây."
Khương Noãn Noãn đặt bát xuống trở về phòng, ngoài ban công không có ai, nhưng loáng thoáng nghe thấy trong phòng khách có tiếng trò chuyện.
Cô nghĩ một lúc, quyết định tối nay không quấy rầy nữa.
...
Trạch Hằng đặt những tấm ảnh rửa ban chiều lên bàn, đối diện là Vân Tiệp, vừa nhìn thấy nội dung liền ngồi không yên.
Anh kiên nhẫn chờ bà ta đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Vân Tiệp run giọng: "Ảnh này ở đâu ra?"
"Đưa cô bé đi ăn, tình cờ thấy."
Bà ta nói: "Mẹ với chú Tiêu của con chỉ tình cờ ăn bữa cơm thôi. Công việc gần đây của ông ấy cũng ở đây, con đừng suy nghĩ lung tung."
Trạch Hằng trầm ngâm: "Vậy sao?"
Vân Tiệp không biết gương mặt mình giờ lộ vẻ hoảng hốt đến thế nào, chỉ biết vươn tay qua bàn nắm lấy bàn tay anh, giọng run run cố tỏ ra bình tĩnh: "Ông ấy từng giúp mẹ rất nhiều, A Hằng, nên khi ông ấy mời đi ăn, mẹ cũng khó mà từ chối mãi."
Trạch Hằng bình thản, nhưng lời nói lại phảng phất châm chọc: "Thế nhưng, từ khi mẹ về đây thì ngày nào cũng đi sớm về khuya. Cuối cùng là mẹ ở đây để chăm sóc con, hay chỉ coi đây như khách sạn qua đêm?"
Rốt cuộc, một người mẹ vừa ra vẻ rất yêu con, lại có thể hờ hững đến mức này.
Trong lòng Trạch Hằng đã có câu trả lời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận