Khó khăn lắm bữa ăn mới kết thúc, Lâm Tiếu lại đề nghị để Cố Đình Yến tiễn Phó Thi Lưu về. Khương Noãn Noãn vừa kéo ghế ra, định nhảy lò cò ra phòng khách thì eo đã bị một cánh tay vòng qua kéo lại.
"Để tài xế đưa." Anh nói bằng giọng nhạt nhẽo:
"Đi đi về về mất nhiều thời gian, buổi chiều còn phải giúp Noãn Noãn học bù nữa."
Khương Noãn Noãn nhìn nghiêng khuôn mặt sạch sẽ, góc cạnh của anh, đôi mắt đen sâu lắng cúi xuống, cô thức thời dựa vào ngực anh, không nhắc rằng việc học bù rõ ràng là buổi tối.
Phó Thi Lưu cũng chịu không nổi bị anh đối xử lạnh nhạt như vậy, cầm túi, nói với vẻ ngượng ngùng:
"Không sao, để tài xế đưa cháu về là được, Đình Yến cũng bận mà."
Cố Đình Yến bế cô gái nhỏ trong lòng lên, rồi chậm rãi quay sang nói với người phụ nữ đang bước ra cửa:
"Cô Phó, Lục gia - Lục Thành từng nhắc đến cô trước mặt tôi. Gia thế, nhân phẩm đều không tệ. Vài ngày nữa tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau."
Phó Thi Lưu khựng lại, quay đầu nhìn anh:
"Anh nói gì cơ?"
Cố Đình Yến: "Có lẽ sẽ thành một mối nhân duyên tốt."
Mặt Lâm Tiếu sa sầm lại. Phó Thi Lưu hít sâu, liếc sang cô gái xinh đẹp trong lòng anh, giọng dịu dàng mà bén như dao:
"Cố Đình Yến, em gái nuôi nhà anh sắp 18 tuổi rồi. Anh nên hiểu rõ thế nào là khác biệt giữa nam và nữ, giống như dì Lâm vậy."
Rồi cô ta khẽ cười, ánh mắt mang chút mỉa mai:
"Còn về Lục Thành, tôi không quen lắm. Nếu sau này là anh mời tôi ăn riêng, tôi vẫn sẽ đến."
Nói xong, cô ta quay người rời đi, bóng lưng kiêu ngạo như một đóa sen trắng.
Khương Noãn Noãn cũng cảm thấy lời cô ta nói rất đúng. Cô tự nhận mình chỉ muốn yên ổn sống trong đống tiền, thực hiện ước mơ, sống một cuộc đời tốt đẹp. Cô chẳng muốn dính dáng gì đến những chuyện tình cảm phức tạp của giới hào môn. Nhưng không ngờ, lần này Cố Đình Yến trở về lại như có ý phá vỡ sự cân bằng đó, khiến cô hoang mang không biết phải làm sao.
Đợi xe đi khỏi, Lâm Tiếu bước tới trước mặt con trai, giọng không mấy vui:
"Đưa Noãn Noãn lên phòng cho nó nghỉ ngơi, làm bài tập đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=462]
Con theo mẹ vào thư phòng."
Cố Đình Yến gật đầu, ôm chặt cô gái nhỏ hơn trong lòng rồi đi lên tầng.
Khương Noãn Noãn ghé sát vào tai anh, khẽ hỏi:
"Anh thật sự không thích cô họ Phó đó à? Không có cảm giác gì với cô ta sao?"
Hơi thở ấm nóng phả lên tai, mùi hương ngọt ngào của cô gái cứ thế xông vào mũi, khiến Cố Đình Yến cúi mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô. Anh đá nhẹ gót cửa, rồi ngồi xuống giường, vẫn ôm cô trong lòng, chưa vội đặt xuống.
"Em nghĩ sao? Muốn tôi hẹn hò với cô ta à?"
Anh luồn một tay qua nách cô, áp sát dọc theo sống lưng mảnh mai, đầu ngón tay dừng lại ngay chỗ xương cụt.
Ánh nhìn của người đàn ông sâu thẳm đến mức khiến cô bản năng cảm nhận được tuyệt đối không nên chọc anh không vui. Khương Noãn Noãn cười gượng:
"Không được, em không thích cô ta, vừa gặp đã thấy không hợp rồi."
"Thật lòng không?" Cố Đình Yến khẽ nhấn ngón tay vào eo cô.
Chỗ đó, ngay phía trên mông, vừa nãy cô bị ngã nên vẫn đau. Anh vừa ấn nhẹ, cô đã kêu lên một tiếng mềm oặt:
"Đau..."
Nghe tiếng rên yếu ớt của cô, Cố Đình Yến hít sâu, cố gắng kiềm chế lực, đầu ngón tay chậm rãi trượt vào trong lớp áo, khẽ chạm lên làn da trơn mịn:
"Là chỗ này à?"
Bàn tay anh vừa mới rửa, lạnh đến mức làm cô rụt người lại, khẽ "ừm" một tiếng:
"Có vẻ đúng chỗ đó..."
Yết hầu Cố Đình Yến khẽ động, giọng vẫn bình thản:
"Đổi tư thế, tôi xoa cho em."
"Ờ? Không, không cần đâu! Anh đi gặp dì Lâm đi, chẳng phải bà ấy gọi anh vào thư phòng sao?" Khương Noãn Noãn chống một tay lên ngực anh, tay kia vòng ra sau giữ lấy cổ tay anh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Anh có thể... rút tay ra rồi."
"Vậy đợi tôi về." Cố Đình Yến ngoan ngoãn rút tay, đứng dậy nói:
"Nếu chán thì đọc sách đi."
Anh đi rồi, Khương Noãn Noãn mới thở phào, ngồi một lúc rồi tùy tiện cầm quyển sách trên tủ đầu giường lật vài trang. Nhưng đọc thế nào cũng chẳng vào đầu.
Cô không kìm được nhớ đến chuyện Cố Đình Yến tặng cô bánh ngọt Nam Phù Ký vào ngày lễ tình nhân. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?
Từ ngày anh về, mọi hành động của anh đều lạ lắm. Mà mới nãy... càng không bình thường.
Cô có nên hỏi thẳng không?
Nghĩ rồi lại thấy, hỏi kiểu nào cũng không ổn.
Lâm Tiếu chắc chắn không thể chấp nhận chuyện anh trai và em gái có gì đó mập mờ. Cho dù cô không có huyết thống, nhưng bên ngoài ai cũng biết cô là con nuôi nhà họ Cố.
Điều đó thể hiện rõ qua việc Lâm Tiếu thích Phó Thi Lưu một cô gái có gia thế xứng đôi với nhà họ và sắc mặt khó chịu của bà khi thấy cảnh vừa rồi giữa cô và Cố Đình Yến.
Trước kia, anh rất hiếm khi bế cô. Ở các dịp xã giao, cùng lắm chỉ nắm tay. Còn bây giờ thì khác rồi.
Nếu vượt quá mức tình thương cho em gái mà thành muốn nuôi tình nhân, thì con chim sẻ nhỏ như cô chắc chắn sẽ chẳng sống yên trong ngôi nhà này được nữa.
Ông Cố vốn đã không thích cô, xem cô là gánh nặng.
Nhà giàu không có chỗ cho kẻ "môn không đăng, hộ không đối". Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thấy cái "lồng vàng" của mình sắp sụp đến nơi.
Hiện tại nhà họ Cố vẫn do ông Cố nắm quyền, Cố Đình Yến mới tốt nghiệp đại học, chưa thật sự nắm giữ công ty. Anh ấy... có lẽ sẽ chẳng bảo vệ được cô đâu.
Cô lại nghĩ đến London kinh đô thời trang kia nơi mà cô từng mơ sẽ đến. Nếu có bay đi, thì chắc chỉ còn đường đó để bay.
Nghĩ đến nhức đầu, Khương Noãn Noãn dứt khoát gấp sách, thay đồ ngủ, chui vào chăn định chợp mắt.
Đi từng bước rồi tính tiếp vậy.
Cùng lắm thì vẫn còn cả tủ hàng hiệu, bán đi cũng đủ để cô thành "tiểu phú bà" rồi sang London học, thực hiện giấc mơ.
Cô xoay người, cơn đau nơi bàn chân lại nhói lên khiến mày nhăn tít. Nhưng nghĩ đến việc phải bán hết đống hàng hiệu đó, cô đã thấy xót ruột. Toàn hàng giới hạn, mà cô vì tuổi còn nhỏ, thân phận không tiện, chưa mang được mấy lần. Bán đi thì... uổng quá.
Haiz...
Làm con nuôi thật khó sống.
Vì tiền mà phải cúi đầu thôi.
...
Bên kia, trong thư phòng Lâm Tiếu hiếm khi nghiêm túc đến thế:
"Gần đây mẹ cứ nghĩ mãi một chuyện. Con bé Khương Noãn Noãn ở nhà ta cũng đã lâu, mẹ sớm coi nó như con ruột. Nhưng hộ khẩu của nó vẫn nằm tên hai vợ chồng nông thôn kia, đúng không? Mẹ nghĩ, hay là cho nó một danh phận chính thức đi."
Cố Đình Yến ngậm điếu thuốc, thong thả châm lửa:
"Mẹ định cho danh phận gì?"
Sắc mặt Lâm Tiếu dịu hơn đôi chút:
"Ngay cả người ngoài cũng nhìn ra, thân phận của hai đứa không thích hợp, lại còn quá thân mật. Để tránh miệng lưỡi thế gian, con nên đi chuyển hộ khẩu cho con bé về đây. Trước kia, con chỉ đưa cho đôi vợ chồng đó một khoản tiền, chưa từng ký hợp đồng nhận nuôi chính thức.
Nhân lúc con đang nghỉ, tìm ngày đi làm thủ tục, cho nó nhập hộ khẩu nhà ta, chính thức đổi họ Cố, ghi tên vào gia phả."
Làm vậy, giữa Cố Đình Yến và Khương Noãn Noãn sẽ hoàn toàn cắt đứt khả năng "vượt ranh giới".
Cô sẽ trở thành con gái út nhà họ Cố danh chính ngôn thuận, vẫn sống trong nhung lụa, không có gì thay đổi.
Gia đình cũng sẽ giữ được vẻ êm ấm.
Căn phòng im ắng một hồi lâu.
Cố Đình Yến ngậm điếu thuốc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào bà, không nói một lời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận