Người đàn ông bán cá vạm vỡ vội kéo Phó Dĩnh ra sau lưng, căng thẳng quát:
"Anh là ai? Cô ấy là bạn gái tôi, mau cút đi!"
"Bạn gái... của mày?"
Trạch Lâm nghiến răng, quai hàm siết chặt, một đấm giáng thẳng vào gương mặt tái nhợt của người đàn ông, giọng nói lạnh băng:
"Cô ấy là của tao."
Phó Dĩnh hét lên, chạy tới đỡ bạn trai ngã dưới đất, tức giận quát vào Trạch Lâm, mái tóc vàng rối loạn dưới ánh đèn:
"Đồ thần kinh! Anh đánh bạn trai tôi làm gì! Cút đi!"
Một câu mắng, một ánh mắt đầy chán ghét, như lưỡi d.a.o nhọn đâm thẳng vào ngực Trạch Lâm.
Cảm xúc hắn mất kiểm soát, ánh mắt rơi xuống con d.a.o mổ cá trên thớt, sát khí tràn ngập.
Ngay khi hắn định cầm d.a.o, Khương Noãn Noãn lao tới ôm chặt eo hắn, kéo lùi lại:
"Đủ rồi, Trạch Lâm!"
"Cút ra!"
Người đàn ông điên loạn hất tay cô, mạnh mẽ đẩy ngược lại.
Khương Noãn Noãn loạng choạng ngã xuống, làm đổ rổ rau bên cạnh, rau quả rơi rào rào đập vào vai cô.
Tiếng kêu đau ngắn ngủi kéo Trạch Lâm tỉnh lại chút ít, nhưng hắn vẫn không quay đầu, dáng vẻ càng thêm âm u bệnh hoạn.
Xung quanh đã tụ tập không ít người xem, ánh mắt tò mò khó chịu từ tứ phía khiến hắn vội kéo mũ che đầu, những ngón tay thon dài run không ngừng.
Giây phút đó, hắn muốn g.i.e.t hết tất cả.
g.i.e.t ánh mắt kia, g.i.e.t người đàn ông đang giữ Phó Dĩnh, thế giới sẽ trở nên yên tĩnh.
Hắn phát bệnh rồi...
"Phó Dĩnh, em ra đây."
Trạch Lâm chìa tay, ánh mắt c.h.e.c chặt dán vào người phụ nữ sau lưng kẻ kia.
Phó Dĩnh vừa bị gương mặt đẹp của hắn hút mắt, lại vừa run sợ trước đôi con ngươi đẫm máu, vội trốn sau lưng bạn trai, run rẩy:
"Tôi không quen anh, cút đi!"
Trạch Lâm từ từ buông tay, môi bị đánh rách rỉ máu, hắn liếm nhẹ, mùi máu khiến bản tính bạo liệt càng thêm hưng phấn.
Khương Noãn Noãn lồm cồm đứng dậy, lại lao tới nắm chặt tay cầm d.a.o của hắn, hành động táo bạo khiến đám đông sững sờ.
Giọng cô run nhẹ, dịu dàng khuyên nhủ:
"Trạch Lâm, chuyện này phải để nhà họ Phó giải quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=198]
Cô ấy là con gái họ, họ sẽ không để cô ấy trôi dạt ngoài này. Chờ kiểm tra ở bệnh viện, sớm muộn cô ấy sẽ nhớ ra, sẽ trở về bên anh."
Âm điệu mềm mại khiến Trạch Lâm từ từ quay người, ánh mắt như sói, khiến lưng cô ớn lạnh.
Khương Noãn Noãn ép bản thân nhìn thẳng, vòng tay ôm eo hắn, siết lại:
"Nghe lời nhé? Nhẫn nhịn một chút."
Cơ thể mềm mại của cô áp vào ngực hắn, ánh mắt trong trẻo, tha thiết, không chút sợ hãi hay chán ghét.
Ngón tay Trạch Lâm buông lỏng, con d.a.o rơi lạch cạch xuống đất.
Hắn trầm giọng: "Ừ."
Đám người đã báo cảnh sát.
Trước khi bị đưa đi, Khương Noãn Noãn nhanh trí gọi cho Phó Thi Lưu, thông báo chuyện Phó Dĩnh, bảo mau đưa gia đình tới.
Cô cũng gọi cho cảnh sát quen biết, giải thích sơ tình hình, rồi kéo Trạch Lâm lên xe, trực tiếp chở về.
Ngồi sau tay lái, lưng cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, thở phào -- vừa rồi cô thực sự sợ hắn c.h.e.m người tại chỗ.
Trạch Lâm ngồi ghế phụ im lặng, chưa thoát khỏi cú sốc vui mừng lẫn đau đớn.
Hồi lâu, giọng khàn khàn vang lên:
"Cô ấy còn sống."
Khương Noãn Noãn mở hộp để tay, lấy ra cây kẹo mút đưa cho hắn:
"Ăn đi, ngọt một chút sẽ dễ chịu hơn."
Ngón tay hắn vẫn run, dấu hiệu quen thuộc của cơn rối loạn bộc phát.
Hắn bóc kẹo bỏ vào miệng, vị ngọt vải lan tỏa, khiến đường gân xanh trên trán dần xẹp xuống.
Khương Noãn Noãn thấy nét mặt hắn dịu lại, khẽ nhắc:
"Trước khi gặp lại Phó Dĩnh, anh phải tự điều chỉnh, không thì sẽ làm cô ấy sợ."
"Dừng xe."
Hắn cúi đầu, thấp giọng nói.
"Hả? Làm gì?"
"Đi vệ sinh."
Xe dừng bên đường, trời đã tối, quán bar lên đèn rực rỡ.
Nhưng Trạch Lâm không đi nhà vệ sinh công cộng, mà bước thẳng vào bar.
Khương Noãn Noãn nhìn bóng lưng hắn, mệt mỏi dựa vào vô lăng, vô tình chạm còi kêu chói tai.
Ở bên hắn, cô không dám thả lỏng một giây, mệt mỏi cực độ.
Cô chỉnh lại tinh thần, nhắn cho Trạch Hằng tới hỗ trợ.
Biết mình khó mà đưa hắn về nhà tối nay.
Vào trong bar, cô tìm quanh, thấy hắn ngồi ở quầy gọi rượu.
Cô ngồi cạnh, không thúc ép, chỉ hỏi:
"Anh uống được rượu à?"
"Được."
Cô gật đầu, cũng gọi một ly:
"Vậy tôi ngồi đây uống cùng."
Hắn nốc cạn ly whiskey, cau mày chịu đựng cảm giác bỏng rát.
"Cô ấy còn sống... nhưng hình như không nhận ra tôi."
Khương Noãn Noãn xoay ly, thuận miệng:
"Ngã xuống vực mà còn sống, thêm mất trí nhớ cũng chẳng lạ."
Trạch Lâm kéo áo, xương quai xanh lộ ra, giọng trầm đầy uy hiếp:
"Cô ấy sẽ quay lại bên tôi."
Khương Noãn Noãn bình thản:
"Trước hết anh phải ổn định, vừa rồi cô ấy rất sợ anh."
Hắn lại uống liên tiếp vài ly, dạ dày đau quặn, loạng choạng vào nhà vệ sinh.
Khương Noãn Noãn lo hắn xảy ra chuyện, đi theo.
Đứng chờ ở cửa, vài gã đàn ông bắt chuyện, nhưng vừa thấy đôi mắt xám lạnh lẽo dưới mũ của Trạch Lâm, liền rụt lại.
Hắn bước đến, bóng dáng cao lớn phủ lên cô.
Trong ánh đèn mờ, gương mặt cô trong mắt hắn dần biến dạng... hóa thành Phó Dĩnh.
"Dĩnh."
Hắn cúi xuống, ôm mặt cô, gọi khẽ.
Trong hồ sơ bác sĩ tâm lý từng ghi -- khi bệnh nặng, hắn dễ xuất hiện ảo giác.
Rượu khiến tình trạng càng trầm trọng.
Giờ nhận nhầm cô thành Phó Dĩnh, chỉ làm hắn kích động hơn.
Khương Noãn Noãn đành nhẹ giọng đáp:
"Ừ, em đây."
"Gã đàn ông kia không tốt."
Hắn khẽ vuốt mặt cô, rồi lần xuống cổ, giọng bất thường dịu dàng:
"Đừng đi theo hắn. Hắn lén đưa em về nước, chắc chắn có ý đồ."
Lời nói... ngẫm ra cũng chẳng sai.
Khương Noãn Noãn khẽ gật:
"Em biết rồi."
"Tha thứ cho anh."
Hắn áp sát, dè dặt chạm mũi cô:
"Ừm?"
"Tha thứ gì?"
"Lúc đó anh không kịp cứu em."
Đó là nút thắt trong lòng hắn, chỉ Phó Dĩnh mới có thể tháo gỡ.
Khương Noãn Noãn khẽ thở dài:
"Ừ, em tha thứ."
Hắn lập tức cười, cúi xuống định hôn.
Cô cau mày, né tránh, môi hắn chỉ chạm vào má.
Bị từ chối, giọng hắn đột nhiên u ám:
"Em cũng chán ghét anh? Chê anh là phế nhân mất một chân?"
Cánh tay hắn siết chặt, đau nhói, cô sắp vạch trần thì bất ngờ có một cánh tay khác kéo mạnh eo, đưa cô ra sau.
Cô ngã vào vòng ôm quen thuộc, mùi thuốc pha hương trầm bao quanh.
Là Trạch Hằng đến rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận