Đã có người mang cơm đến rồi, Khương Noãn Noãn thấy mình có thể thu dọn một chút rồi xuống lầu tự đi kiếm đồ ăn.
Phó Thi Lưu hoàn toàn coi cô như không tồn tại, xách hộp cơm đi lên bậc thang, đặt thẳng lên bàn làm việc của Cố Đình Yến, cứ như về nhà.
Cô dịu dàng nói:
"Đã gần trưa mà anh còn chưa ăn gì sao? Chẳng lẽ anh không biết bệnh dạ dày của anh là do thế mà ra hả?"
Cố Đình Yến ngả người vào ghế xoay, đôi mắt đen sâu thẳm lại khôi phục sự lạnh nhạt:
"Có chuyện gì?"
Phó Thi Lưu khẽ xoay ngón tay, mỉm cười:
"Tối qua anh đưa em về, hình như em để quên một chiếc nhẫn trong xe. Hôm nay đi ngang qua nên ghé lấy, tiện mua cơm trưa cho anh. Em nhớ là anh rất thích sushi của tiệm này."
Cố Đình Yến vốn không hề biết có thứ gì bỏ quên trong xe. Anh nghiêng đầu, nhìn sang Khương Noãn Noãn đang loay hoay dọn đồ, nhíu mày:
"Em đi đâu?"
Bị gọi tên, Khương Noãn Noãn tưởng anh hỏi mình có thấy chiếc nhẫn không, vội đáp:
"Lúc tôi ngồi xe của Cố tổng, đúng là có thấy một chiếc nhẫn rơi ở ghế phụ, tôi đã để vào ngăn giữa cạnh chỗ để chai nước rồi."
Cô còn mỉm cười, rất công việc mà nói:
"Cần tôi giúp cô Phó đi lấy không?"
Phó Thi Lưu lắc đầu, giọng vẫn nhẹ nhàng:
"Lát nữa tôi tự đi lấy."
Ý tứ quá rõ ràng ---- hôm nay cô cũng muốn ở lại cùng Cố Đình Yến.
Khương Noãn Noãn hiểu ý, gật đầu. Cô nhanh chóng đeo túi xách chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ, Cố Đình Yến lại cau mày, gương mặt căng cứng toát ra lạnh lẽo:
"Trợ lý Khương, tôi đã cho em tan làm chưa?"
Động tác mở cửa của Khương Noãn Noãn khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=40]
Ngay cả Phó Thi Lưu cũng sững sờ, sắc mặt cứng lại.
Không ai ngờ anh sẽ tỏ thái độ như vậy.
Khương Noãn Noãn quay lại, mím môi, cẩn thận hỏi:
"Đã 12 giờ rồi, tôi không thể đi ăn trước rồi quay lại làm việc sao?"
Cô vốn chỉ là tình nhân thay thế, chứ đâu phải nhân viên 996 cắm mặt ở công ty, sao lại phải ngồi yên xem họ diễn cảnh tình cảm?
Cố Đình Yến liếc hộp sushi trên bàn, rồi nhàn nhạt nói:
"Qua đây, ăn sushi cô Phó mang đến."
Sắc mặt Phó Thi Lưu tái đi, bàn tay vô thức siết chặt.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, quay sang Khương Noãn Noãn cười gượng:
"Trợ lý Khương cũng lại ăn chung đi, tôi mua nhiều lắm."
"...Được."
Khương Noãn Noãn biết mình lại trở thành công cụ kéo căng cảm xúc nam nữ chính, chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ túi xuống, bước đến.
Hộp sushi tinh xảo được mở ra, bên trong chỉ có hai đôi đũa ---- hiển nhiên ban đầu Phó Thi Lưu chỉ muốn cùng Cố Đình Yến ăn riêng.
Khương Noãn Noãn liếc gương mặt xinh đẹp đang ẩn nhẫn của cô ta, rồi chợt quyết định:
"Thật ra tôi không thích sushi lắm."
Cô mỉm cười với Cố Đình Yến:
"Tôi xuống nhà ăn với trợ lý Lý, ăn xong sẽ quay lại ngay. Hai người cứ dùng bữa thoải mái."
Cô để túi lại bàn, chỉ mang theo điện thoại rồi nhanh chóng rời đi.
Bóng lưng đói bụng vội vã chạy đi ăn, rơi vào mắt Cố Đình Yến lại mang vài phần giống như bỏ chạy.
(Edit:Beo)
Phó Thi Lưu hít sâu, lấy lại vẻ dịu dàng, đưa đũa cho anh:
"Em xếp hàng cả tiếng mới mua được, anh ăn chút cho em vui thôi."
Cố Đình Yến nhìn hộp sushi tinh xảo, lại nhớ đến mâm cơm tối qua bị bỏ không rồi đổ đi, ánh mắt càng thêm lạnh:
"Cô Phó, tôi đã nói rồi, tôi không hứng thú với trò ngoại tình này."
Anh đứng dậy, ném chìa khóa xe lên bàn:
"Xe ở tầng hầm, lấy nhẫn xong thì để chìa khóa lại quầy lễ tân."
Người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề bước qua bên cạnh cô, giọng lạnh lẽo:
"Sáng nay tôi đã chuyển cho cô một triệu, coi như là tiền cảm ơn vì hôm qua cô góp máu cứu mẹ tôi."
Phó Thi Lưu hoảng hốt nắm lấy cánh tay anh, giọng run rẩy:
"Hôm qua em đến không phải vì muốn được báo đáp, em không cần tiền bạc của anh, em nói rồi, em không màng!"
Người đàn ông cúi mắt, gương mặt lạnh lẽo, ánh nhìn u tối:
"Thứ cô muốn, tôi không thể cho."
Ân tình nhà họ Trạch, ràng buộc hôn nhân, ánh mắt thế tục ---- bất kỳ điều nào cũng đủ giết c.h.e.c mối tình này.
Mọi chuyện đã không thể vãn hồi.
Phó Thi Lưu đỏ hoe mắt, bướng bỉnh:
"Em luôn để ý anh, anh cũng thế, đúng không? Nếu không, sao anh lại tìm Khương Noãn Noãn làm tình nhân. Em tới đây là muốn nói ---- em không hề để tâm. Em biết mình chẳng có tư cách."
Cố Đình Yến lạnh giọng:
"Là cô buông tay trước. Chúng ta đều rõ."
Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, không hề ngoái lại.
--
Trong khi đó, Khương Noãn Noãn theo trợ lý Lý xuống nhà ăn, vừa đi vừa thì thầm với hệ thống 66:
"Cậu nói xem, liệu lần này có đẩy nhanh được tiến triển tình cảm của họ không? Tôi còn cố tình chọc tức Phó Thi Lưu, nhường không gian cho nam nữ chính rồi."
Hệ thống 66 chống trán thở dài:
[Thời gian cô tồn tại trong truyện vốn chỉ chiếm vài dòng lướt qua. Điều đó có nghĩa là khoảng này, tác giả không hề viết nhiều về cảm xúc của nam nữ chính, cũng chẳng có đột phá lớn. Cố Đình Yến bị đủ thứ ràng buộc, mọi mâu thuẫn yêu hận chỉ chờ đến khi Trạch Hằng c.h.e.c mới thật sự bùng nổ.]
[Vậy nên, ngay từ đầu tôi đã nói, lúc cần thì cô chỉ việc làm công cụ đẩy mâu thuẫn. Còn bình thường, cô chỉ là người thay thế, lấp chỗ trống thôi.]
Khương Noãn Noãn gật gù:
"Ồ, tức là tôi chính là kiểu tình nhân hờ, để khi nữ chính sau 5 năm trở về thì phát hiện nam chính có một người phụ nữ bên cạnh."
66: [Chuẩn! Chứ cô tưởng nam chính nhìn trúng cô thật à?]
Bị chọc, Khương Noãn Noãn phản kháng:
"Chưa chắc nhé, độ hảo cảm cứ tăng dần, ai bảo không thể thành tình yêu?"
66: [Độ hảo cảm là khái niệm phức tạp, tình yêu gần như không thể. Lo kiếm tiền thì hơn.]
Khương Noãn Noãn thấy cũng hợp lý.
Lúc này, dì bán cơm gọi tên mấy lần mà cô không nghe, trợ lý Lý phải nhắc:
"Khụ, trợ lý Khương, cô muốn ăn món nào?"
Cô vội cắt ngang cuộc trò chuyện với 66, chọn vài miếng thịt kho.
Trợ lý Lý nhìn cô một lúc, thấy cô có vẻ tâm trạng không tốt, ánh mắt cũng mang theo chút thương xót.
Một tình nhân thay thế, vừa mới chạm mặt chính thất, tâm trạng sao khá được. Cũng thật tội nghiệp, thiên kim giả này.
Anh chủ động lấy thêm cho cô một bát salad rau, khuyên nhủ:
"Ông chủ chỉ thích những người biết nghe lời, không xen vào chuyện không liên quan. Cô muốn ở cạnh ông ấy lâu dài, thì đừng vì Phó tiểu thư mà tức giận. Cô ấy đặc biệt lắm."
Lời này hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt.
Khương Noãn Noãn vui vẻ nhận lấy, đôi môi đỏ tươi cong cong, nở nụ cười thoải mái:
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không xen vào việc ngoài trách nhiệm của mình."
Cô bưng khay cơm, cùng trợ lý Lý tìm chỗ trống ngồi.
Có rất nhiều ánh mắt dõi theo, đủ loại khác nhau, nhưng cô chẳng mấy bận tâm. Vừa định gắp thức ăn thì điện thoại reo lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận