Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 259: Muốn phong độ

Ngày cập nhật : 2025-09-17 15:20:07
Hắn vừa nổi giận lên, cả người như xù lông, dáng cao lớn áp đảo đối phương hẳn một cái đầu.
Đối phương tuy dựa vào vóc người to con nhưng cũng không chịu nhịn, giơ tay chỉ thẳng vào mũi hắn:
"Làm gì! Mày là thằng lưu manh muốn đánh nhau hả!"
Sau cú điện thoại của Khương Noãn Noãn, có vài phụ huynh nhận ra tình hình không ổn, cùng với cô giáo chủ nhiệm vội vàng kéo người ra, sợ thật sự đánh nhau.
"Người ta cũng đã gọi điện lên Cục Giáo dục rồi, thôi thôi, đừng cãi nữa."
"Họ có bản lĩnh gọi được người tới thì cũng là do năng lực của họ."
Mọi người thay nhau khuyên can, thậm chí có phụ huynh đi tới cạnh Khương Noãn Noãn hỏi thăm tên tuổi.
Cô rất thoải mái đáp:
"Ồ, tôi họ Khương."
"Vậy, cái người mở tiệm trang sức, còn mời minh tinh làm đại diện kia, cũng là cô à?"
"Đúng."
Được xác nhận, người phụ nữ lập tức kéo chồng qua cười làm lành:
"Tôi đã nói rồi mà, nhìn hai vị cũng đâu giống loại phụ huynh không biết lý lẽ. Con các vị ở lại lớp này, tôi đương nhiên không có ý kiến."
Thái độ đổi nhanh đến chóng mặt. Khương Noãn Noãn mỉm cười, vươn tay qua Quốc Dân kéo tay áo Trạch Lâm:
"Lát nữa sẽ có người tới giải quyết, anh đừng nổi nóng nữa."
Bàn tay đang siết chặt thành nắm của hắn khựng lại, liếc nhìn cô, lạnh hừ:
"Tôi nổi nóng rồi à? Không phải hắn khiêu khích trước sao?"
Khương Noãn Noãn mím môi, tỏ ý nhượng bộ:
"Ừ, là hắn. Vậy bây giờ anh chịu ngoan ngoãn ngồi xuống chưa?"
"Không ngồi."
Hắn kéo tay Quốc Dân, bước sang hướng khác:
"Ra ngoài đi dạo."
Quốc Dân bị lôi dậy khỏi ghế nhỏ, nước mắt đã khô hết, trong đầu chợt lóe lên chuyện vừa hứa với anh trai trên xe, lập tức mang theo trọng Trạchh mà theo sát bước chân hắn.
Thằng bé còn ngoái đầu lại nói mềm với Khương Noãn Noãn:
"Em đi với anh trai."
Trong cái bầu không khí ngột ngạt ở lớp, quả thật khó giữ cho Trạch Lâm ổn định được cảm xúc. Nghĩ lại cũng đúng, Khương Noãn Noãn xách túi, nói với cô giáo chủ nhiệm:
"Các người cứ tiếp tục họp đi. Chờ lát nữa tổ kiểm tra kỷ luật tới, chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Cả nhà rời khỏi lớp, trong phòng lập tức nổ ra bàn tán, chia thành hai phe.
Một phe biết nhà họ Trạch, muốn im lặng cho qua.
Một phe thì tức giận, cảm thấy bọn họ quá ngang ngược, nhất định phải đuổi đi.
Cô giáo chủ nhiệm đứng giữa, khó xử vô cùng. Nhớ lại cú điện thoại vừa rồi gọi thẳng lên Cục Giáo dục, trong lòng bất giác run rẩy.
Làm giáo viên chủ nhiệm, cô cũng từng nhận không ít "quà cáp" từ phụ huynh, nếu thực sự bị điều tra... hậu quả không dám tưởng tượng.

Ngoài sân vận động, ánh đèn chỉ sáng ở khu vực sân khấu chính, còn lại tối om. Trời đêm vừa có tuyết rơi, một lớp mỏng phủ trên mặt đất, bước đi rào rạo nghe rất rõ.
"Anh không lạnh sao?"
Khương Noãn Noãn nhéo tay áo hoodie của Trạch Lâm, lại thò tay vào bên trong chạm thử.
Người đàn ông dừng bước, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt chạm qua cánh tay hắn, làm tim hắn lỡ một nhịp.
"Cô làm gì đấy?"
Hắn cố dùng giọng dữ để chất vấn, nhưng ngữ điệu lại mềm lạ, chẳng có tí uy hiếp nào.
Khương Noãn Noãn nhíu mày, đôi mắt sáng trong ngập lo lắng:
"Bên trong anh không mặc gì sao? Chỉ có cái hoodie lót nỉ thế này, không lạnh à? Quần cũng chỉ là quần thường đúng không?"
Trạch Lâm hờ hững đáp:
"Không lạnh."
Lời vừa dứt, người phụ nữ trước mặt bỗng tiến lại gần, bàn tay đặt thẳng lên phần cổ trần trụi lộ ra của hắn.
Cả lưng Trạch Lâm cứng ngắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=259]

Khương Noãn Noãn chỉ sờ thấy một mảng băng lạnh, lập tức tháo khăn quàng trên cổ mình, vòng quanh cổ hắn.
"Không lạnh cái gì, tôi thấy anh sắp đông cứng rồi."
Mới quấn được một vòng, cổ tay cô đã bị hắn giữ lại.
"Tôi không đeo cái này."
Một chiếc khăn màu trắng ngà, cuối khăn còn treo một con gấu len nhỏ xíu, chẳng có chút nghệ thuật nào, nhìn ngây ngô hết sức.
Quốc Dân đứng chen giữa hai đôi chân dài, lặng lẽ dịch sang bên cạnh.
Khương Noãn Noãn hai tay vẫn dán vào cổ hắn:
"Đeo đi, cổ anh lạnh như băng rồi."
Trạch Lâm cúi đầu nhìn cô, cơ bắp cả người căng chặt, hừ một tiếng:
"Xấu quá."
Khương Noãn Noãn: "..."
À quên mất, anh ta vốn là nghệ sĩ, kiểu gì cũng có cái lý thuyết "thà phong độ chứ không cần ấm áp".
Cô giật tay ra, nhanh chóng quấn chặt khăn lên cổ hắn, bên hông còn thắt một nút thô ráp:
"Đeo đi, cấm tháo."
Mùi hương đào ngọt đặc trưng của phụ nữ chợt tràn vào mũi hắn, lớp tơ tằm mềm mại lướt qua môi, như một cái hôn thoáng qua.
Khương Noãn Noãn rút tay về, chỉnh lại cổ áo mình để chắn gió.
Bên tai vang lên giọng hệ thống 66:
[Độ hảo cảm của Trạch Lâm +37%]
Cô mỉm cười, khen ngợi:
"Nhìn cũng hợp đấy chứ, chẳng ảnh hưởng gì đến nhan sắc anh cả."
Ngón tay hắn chạm vào khăn, lớp băng lạnh quanh người như tan ra một mảnh.
Khương Noãn Noãn nói:
"Đi một vòng rồi về nhé, kẻo cảm lạnh."
"Chị ơi."
Quốc Dân gọi nhỏ.
Thằng bé thấy dây giày cô tuột ra, còn chưa kịp nhắc, thì Khương Noãn Noãn đã dẫm lên trượt ngã về phía trước. Trạch Lâm kịp thời đỡ lấy.
Cơ thể mềm mại nhào vào lòng, ánh mắt hắn tối hẳn, như chạm phải cục than nóng mà lại nhanh chóng buông ra.
Khương Noãn Noãn khẽ cảm ơn, ngồi xổm buộc lại dây giày, không nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn trong đôi mắt xám của hắn, cả cơ thể dưới lớp hoodie nóng ran.
Hắn... có gì đó không ổn.
Trước kia, chỉ cần đụng chạm cơ thể, hắn sẽ cực kỳ chán ghét. Nhưng bây giờ, không chỉ không chán ghét chạm vào cô, mà thậm chí còn...

Hai người cùng đứa nhỏ vòng quanh sân bóng nửa vòng, cơn cảm xúc mãnh liệt trong Trạch Lâm cũng lắng xuống phần nào.
Quốc Dân kéo tay Khương Noãn Noãn, kể với cô chuyện Trạch Lâm đã hứa:
"Anh trai đồng ý với em, sẽ lên núi xây trường cho mấy bạn nhỏ, còn lắp chân giả cho họ nữa. Anh ấy là anh trai tốt nhất trên đời, chị là chị gái tốt nhất trên đời, chị nhất định sẽ đi cùng anh trai đúng không?"
Khương Noãn Noãn kinh ngạc:
"Anh định lên núi làm từ thiện thật sao?"
Đây hoàn toàn không giống việc Trạch Lâm sẽ làm.
Hắn nhướng cằm, lười nhác đáp:
"Sao, không được à?"
"Thế tình trạng sức khỏe của anh thì sao? Bác sĩ nói gì?"
Cô thật sự không tin ở cái môi trường khắc nghiệt đó, hắn có thể chịu đựng được mà không nổi cáu.
Ánh mắt không tin tưởng hiện rõ, sắc mặt hắn sầm xuống:
"Cô cho rằng tôi không làm nổi việc này?"
Đi vào chỗ tối của sân vận động, không nghe thấy trả lời, cảm xúc trong hắn càng thêm bực bội:
"Cô nghĩ tôi lên đó để đánh mấy đứa nhỏ chắc?"
Khương Noãn Noãn bật cười, giơ tay vò nhẹ tai hắn:
"Nghĩ gì thế. Tôi chỉ bất ngờ vì anh chịu đi giúp người ta thôi, không giống anh thường ngày."
Hắn đứng im không né, chỉ hỏi:
"Cô có đi không?"
Ngay cả hắn cũng không để ý, đôi mắt xám bạc lúc này lấp lánh như có sao trời, đầy mong chờ.
Theo sự tăng lên của độ hảo cảm, nhân vật chính sẽ thay đổi một chút, Khương Noãn Noãn hiểu rất rõ, tất nhiên càng không muốn từ chối.
Bên cạnh, Quốc Dân líu lo kể thêm về niềm mong đợi được cùng nhau giúp đỡ mấy bạn nhỏ.
Cái cách nói có chủ ý đó, thật sự khiến người ta nghĩ hai anh em này đã "thông đồng" với nhau từ trước.

Bình Luận

0 Thảo luận