Khương Noãn Noãn đẩy anh ra, lòng bàn tay đặt lên ngực anh thì nghe thấy anh khẽ rên một tiếng, dọa cô vội vàng buông tay.
Vừa buông ra, Cố Thời Châu lại dán sát hơn, nụ hôn càng sâu, dáng vẻ như hận không thể nuốt trọn cả chiếc lưỡi mềm mại của cô.
Nếu không phải còn đang ở trong tiệm người ta, e là anh đã trực tiếp cởi quần rồi.
Mặt Khương Noãn Noãn đỏ bừng, đá một cú vào đầu gối anh. Cố Thời Châu vốn không đứng vững, người loạng choạng, tay tì lên chân cô rồi quỳ luôn xuống đất.
Thợ xăm đẩy cửa bước vào, ánh mắt sững lại một chốc, sau đó giả vờ như không nhìn thấy gì, tiện tay lấy mấy dụng cụ còn sót bên cạnh.
"Khụ, Nhị thiếu, cũng đừng quỳ vợ ở đây, bảy giờ tôi còn có khách tới, cái ghế này không được làm bẩn đâu."
Cô ngồi, anh quỳ trước chân, áo còn cởi nửa, tư thế này thật sự quá...
Mặt Khương Noãn Noãn càng đỏ. Đợi người ta đi ra, cô lại đá thêm một cú:
"Anh đủ rồi nha!"
Cố Thời Châu hoàn toàn không để ý chuyện phải quỳ trước mặt người ngoài, tay nắm lấy đôi chân trắng nõn dài của cô, còn cúi xuống hôn một cái lên phần da lộ ra nơi bắp đùi.
"Được, về nhà rồi tính tiếp."
Khương Noãn Noãn toàn thân run lên, vội vàng đẩy anh rồi nhảy xuống ghế.
"Đứng dậy đi, chẳng lẽ định cứ quỳ mãi?"
"Ồ." Cố Thời Châu uể oải đứng lên, đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô liền vươn tới giúp anh cài lại cúc áo.
Anh chưa từng được hưởng loại đối xử tận tình, gần gũi như vậy từ cô, trong chốc lát liền đứng thẳng tắp, chỉ cúi mắt lặng lẽ ngắm nhìn.
"Cái hình xăm này cũng đáng lắm." Anh nói.
Khương Noãn Noãn ngẩng đầu liếc anh một cái.
"Đừng có hối hận."
"Em đừng hối hận mới đúng." Cố Thời Châu ôm lấy eo cô.
"Anh thật sự sẽ đăng Weibo đó, không đùa đâu."
Cô khựng lại một chút, nhìn anh:
"Em cũng không đùa."
"Anh cứ đăng đi." Cô kiễng chân hôn anh một cái.
"Thật sự nghĩ kỹ rồi?" Ánh mắt anh lóe lên những tia sáng li ti, càng lúc càng rực rỡ.
Khương Noãn Noãn gật đầu.
"Ừ, anh đã quay đầu rồi, em cũng không thể tiếp tục lông bông nữa."
"Được."
Những câu hỏi không có lời đáp tạm thời bị gác lại. Bây giờ Cố Thời Châu có thêm một việc phải làm ---- tuyên bố cho tất cả mọi người biết địa vị rõ ràng của mình trong gia đình.
Hệ thống 66: [Alipay nhận được một tỷ, độ hảo cảm của Cố Thời Châu đạt 100%, mục tiêu hoàn thành.]
Hệ thống 66: [Nói thật, vừa rồi lúc anh ta hỏi, tôi còn giật mình, sợ cô lộ tẩy.]
Khương Noãn Noãn: "Tôi đây cũng sợ."
Tối đó cô không ở lại chỗ Cố Thời Châu ăn cơm hay ngủ lại, dù gì tối nay Cố Đình Yến sẽ về.
Cô nói:
"Em phải về nhà thu dọn hành lý."
Cố Thời Châu nheo mắt:
"Thật chứ?"
"Đợi em dọn tới anh sẽ biết thật hay không." Khương Noãn Noãn nắm tay anh, mỉm cười:
"Nhà anh chẳng lẽ không cho em ở?"
Vẻ mặt Cố Thời Châu dịu lại, biết rằng cô thật sự đã quyết định xong.
"Vậy khi nào chuyển đến?"
"Cuối tuần đi, đúng lúc hôm đó chúng ta có thể cùng nhau đăng Weibo, cho fan một lời giải thích. Anh lại đến đón em về nhà."
Chữ "về nhà" đập thẳng vào tim Cố Thời Châu. Chỉ còn lại hai ngày nữa thôi, anh không nóng vội, hoàn toàn chờ được.
"Được, cuối tuần anh đưa em về nhà."
Được dỗ ngọt, Cố Thời Châu ngoan ngoãn đưa cô về Bích Thủy Loan.
...
Bây giờ chỉ còn lại tiến triển bên Trạch Lâm mà thôi, Khương Noãn Noãn cũng chưa quá sốt ruột.
Hôm nay cô vẫn như thường lệ, mua một bó bách hợp tươi, đến bệnh viện thăm Trạch Hằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=351]
Cô muốn dùng quãng thời gian ít ỏi còn lại để nhìn anh nhiều hơn.
Trạch lão phu nhân trong hành lang hoàn toàn không còn dáng vẻ đoan trang, bà sụp đổ khóc lóc, không ngừng chất vấn bác sĩ.
Bước chân Khương Noãn Noãn khựng lại, rồi vội vàng chạy trong hành lang. Giọt sương trên cánh hoa bách hợp lăn xuống, thấm ướt góc áo sơ mi mỏng của cô.
Bác sĩ đã hạ thông báo nguy kịch, giọng nói rõ ràng và lạnh lùng:
"Chúng tôi thật sự đã hết cách, tất cả máy móc cần dùng đều đã dùng, suy đa tạng, phản ứng thải ghép tim rất nặng. Sáng nay tôi cũng đã nói rồi, hy vọng thành công không lớn, cùng lắm chỉ còn hai ngày nữa. Tôi khuyên bà nên chuẩn bị tinh thần, đừng tiếp tục giày vò bệnh nhân nữa. Đôi khi để anh ấy ra đi trong thể diện mới là tốt nhất."
Trạch lão phu nhân không tin, chỉ tay qua tấm kính nhìn vào trong, giọng run rẩy:
"Các người không thấy sao? Hôm nay tinh thần nó rất tốt, còn ăn được nhiều nữa. Nó ăn được rồi, rõ ràng đang chuyển biến tốt mà."
Bác sĩ im lặng một lúc, rồi nói:
"Nói theo cách dân gian thì gọi là 'hồi quang phản chiếu'. Tôi mong bà hiểu, bởi theo các chỉ số, Trạch Đại thiếu thật sự không ổn."
Khương Noãn Noãn nhìn qua cửa kính vào người đàn ông trong phòng bệnh.
Hôm nay anh thật sự tỉnh táo, đang nghiêng đầu ngắm cây dương ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Khí chất trên người anh vẫn trong sạch, dịu dàng. Ngón tay khẽ đặt trên chăn, đường gân xanh nổi rõ, da thịt lại lộ ra màu tái nhợt.
Trạch lão phu nhân vẫn không chịu chấp nhận sự thật. Bà đã bảo vệ thân thể anh bấy lâu, từ mê tín đến khoa học, cái gì cũng thử, cuối cùng lại phải rơi vào kết cục này.
Đôi bàn tay đầy nếp nhăn áp vào cửa kính, bi thương vô hạn:
"Cả đời tôi cầu khấn Phật, dâng hương đắt nhất cho chùa, mời những vị thần linh linh nghiệm nhất để phù hộ cho nó. Vậy mà tại sao vẫn phải mang đi đứa cháu tội nghiệp của tôi."
Dường như tin vào thần Phật chẳng có chút tác dụng nào, các ngài vẫn muốn cướp đi người bà yêu thương nhất.
Khương Noãn Noãn mấp máy môi, cuối cùng chẳng nói gì, chỉ mở cửa phòng bệnh, ôm bó bách hợp bước vào, để âm thanh ngoài hành lang bị chặn lại.
Nghe thấy tiếng động, Trạch Hằng quay đầu, đôi mắt vốn bình thản nhìn thấy cô liền dịu lại:
"Anh còn tưởng em đi rồi."
"Đi đâu được chứ." Khương Noãn Noãn thay bó hoa đã héo, vứt đi, lúc đó ánh mắt kia cũng dịu dàng rơi lên người cô.
Trạch Hằng nói:
"Về nhà đi."
Ánh mắt Khương Noãn Noãn khựng lại một chút, xoay người:
"Hửm?"
Anh mỉm cười, vỗ vỗ mép giường:
"Ngồi với anh một lát."
Cô đi lại ngồi xuống.
Trạch Hằng đưa tay mở ngăn tủ đầu giường bên kia, lấy ra một chiếc hộp nhung, mở ra.
"Anh đã muốn đeo cho em từ lâu rồi." Anh nhìn cô, cười dịu dàng:
"Hôm nay cho anh một ngoại lệ nhé?"
Anh cũng biết mình sắp không còn, chỉ mỉm cười tha thiết, mong cô cùng làm một việc cuối cùng.
Mũi Khương Noãn Noãn cay xè, mím môi, bàn tay còn dính sương khẽ lau vào vạt áo, rồi đưa ra:
"Đeo cho em đi."
Bàn tay mát lạnh nâng lấy tay cô, người đàn ông lộ ra vẻ trang nghiêm, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vàng vào ngón tay cô.
Chiếc nhẫn này khi xưa được đặt riêng theo vòng tay của cô, giờ đeo vào vẫn vừa khít.
Trên tay Trạch Hằng cũng đeo một chiếc giống hệt, ngón tay vuốt ve tay cô, mỉm cười:
"Thật đẹp."
Anh ngẩng mắt nhìn cô, khẽ thở dài:
"Lúc trước khi gặp em, em còn nhỏ xíu, hoạt bát, hiếu động, rất hay chạy tới tìm anh chơi."
Khương Noãn Noãn khẽ dịch lại gần, tựa vào vai anh:
"Anh còn lừa em nói rằng trước kia chúng ta không quen biết."
"Sau này không hiểu sao nữa," Anh nghiêng đầu, má áp vào mái tóc cô, giọng nói dịu dàng:
"Em hoàn toàn biến thành một người khác, nói với anh rất nhiều lời khó nghe."
Ánh mắt Khương Noãn Noãn khẽ run:
"Em không nhớ nữa. Em đã nói những lời khó nghe gì vậy?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận