"Anh ấy đỡ hơn chưa?" Khương Noãn Noãn duỗi cổ nhìn vào giường bệnh.
Túi thuốc trên giá truyền sắp cạn, đúng lúc y tá đẩy cửa bước vào như đã tính toán thời gian sẵn.
Trong phòng, ba người ngay ngắn ngồi trên ghế sofa đối diện nhau. Hai người đàn ông, khí thế đều mạnh mẽ tuyệt đối; còn cô gái xinh đẹp thì kẹt giữa, giống như cái bánh kẹp, bị kẹp chặt ở giữa.
Rõ ràng cạnh giường còn có một cái ghế trống dành cho người nhà chăm bệnh.
Bầu không khí quái lạ khiến y tá cảm thấy căng thẳng. Cô rút kim xong thì đi tới cạnh Trạch Hằng, nói: "Quan sát thêm một hai ngày, nếu không có gì thì có thể xuất viện."
Trạch Hằng gật đầu: "Cảm ơn."
Anh ta sinh ra vốn ôn hòa, tuấn mỹ, khiến y tá không dám nhìn thẳng. Tầm mắt rũ xuống, lại phát hiện một bàn tay anh ta giấu dưới chăn, rõ ràng là hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau -- tay lớn bao trọn tay nhỏ.
Hửm???
Trạch Hằng hỏi: "Còn vấn đề gì không?"
"Không... không có."
Y tá như hồn lìa khỏi xác rời khỏi phòng bệnh, ra ngoài còn tự vỗ mặt mình một cái.
Có phải cô trực đêm nhiều quá nên sinh ảo giác rồi không?
Khương Noãn Noãn cảm thấy nếu tiếp tục ngồi thế này, cả hai tay cô sẽ đổ đầy mồ hôi lạnh mất.
"Em nên về rồi."
Cùng lúc, cô rút tay ra, bình tĩnh xách túi đứng dậy, muốn trốn khỏi chỗ thị phi này.
Hai người đàn ông đồng thời đứng dậy, cùng mở miệng: "Cùng đi."
Khương Noãn Noãn: "..."
Cố Đình Yến nhìn về phía Trạch Hằng, đôi mắt đen hẹp dài hơi nheo lại. Người đối diện thì chỉ ôn hòa cười, nói: "Đi cùng cũng tiện đường."
Ở trung tâm "chiến trường", Khương Noãn Noãn run run lấy chìa khóa xe trong túi: "Ờm... xe em để ở bãi xe, tự em lái về được rồi, hai người ai về nhà nấy đi."
Cô liếc nhìn Trạch Lâm vẫn im lặng nằm trên giường, rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Sau lưng, Cố Đình Yến xoay người đối diện Trạch Hằng, sắc mặt không đổi, giọng trầm ổn: "Anh đối với người của tôi quá mức quan tâm rồi, nên biết chừng mực."
Đàn ông hiểu đàn ông nhất. Dù Trạch Hằng ngụy trang ôn hòa hiền lành, nhưng sự chủ động và ham muốn anh ta dành cho Khương Noãn Noãn, hắn nhìn ra ngay -- quá giống chính mình.
Cố Đình Yến lại hỏi: "Còn người trong lòng anh đâu? Đã mang về bên cạnh chưa?"
"Đang ở ngay bên cạnh."
Trạch Hằng lướt qua vai hắn, giọng nhẹ nhàng để lại một câu: "Anh chẳng phải sắp kết hôn rồi sao? Cớ gì vẫn cứ dòm ngó cô ấy? Nếu là tôi, tôi sẽ thấy xấu hổ."
Khiến người mình yêu chỉ có thể làm tình nhân, điều đó vốn đáng xấu hổ.
⸻
Trong hầm xe, Khương Noãn Noãn giống như chạy trốn, lái xe về thẳng Bích Thủy Loan. Lúc này cô chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ muốn mặc kệ hết thảy.
Ở Dương Quang Hoa Đình, Cố Đình Yến đứng dưới ánh đèn huyền quan. Trên bếp, dì Mai đang hâm nóng canh giải rượu. Bà đi ra, không thấy Khương Noãn Noãn, hỏi:
"Tiên sinh, tiểu thư không về cùng ngài à?"
Gương mặt anh tuấn chín chắn của hắn bao phủ băng lạnh, ngón tay tháo áo khoác đắt tiền, vứt lên sofa.
Áp lực thấp u ám tỏa ra, khiến dì Mai không dám hỏi thêm. Bà tháo tạp dề, cầm đồ của mình: "Canh giải rượu hâm sẵn trên bếp rồi, tôi về trước đây."
Cửa mở rồi đóng, ánh đèn huyền quan trở nên u tối.
Bật lửa lóe sáng, trong phòng khách tối đen cháy lên một điếu thuốc. Cố Đình Yến vứt bật lửa, ngồi xuống rít thuốc. Khi điếu thuốc sắp tàn, bờ vai rộng thẳng vốn căng chặt bỗng hơi nghiêng xuống, cả người trùng xuống.
Một tiếng thở dài khe khẽ. Điếu thuốc bị dập tắt. Người đàn ông đứng dậy đi vào bếp.
Dì Mai vừa về đến nhà đã nhận được cuộc gọi hiếm hoi từ chủ nhân, bà vội vàng bắt máy: "Alo, tiên sinh?"
"Bình giữ nhiệt đâu?"
Dì Mai ngẩn ra: "À... ở trên bếp."
Bà bỗng nghĩ tới điều gì, không nhịn được hỏi thêm: "Ngài định mang canh giải rượu cho tiểu thư sao?"
Bên kia điện thoại, sau hai nhịp thở, là một tiếng "Ừ".
Điện thoại cúp máy, dì Mai nhìn chằm chằm màn hình đen, không nhịn được lẩm bẩm: "Lần này chắc thật sự chịu mở lòng rồi nhỉ?"
Cố Đình Yến, kẻ luôn quen được người khác chủ động bám lấy, giờ xắn tay áo, múc canh vào bình giữ nhiệt, tự mình lái xe đến Bích Thủy Loan.
⸻
Khương Noãn Noãn tối nay mất ngủ. Cô nằm lăn qua lộn lại trên giường vẫn chẳng thể chợp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=227]
Khi chuông cửa reo, cô ra mở.
Ngoài cửa, Cố Đình Yến chỉ mặc một chiếc sơ mi. Cô nhìn thấy liền nhanh chóng kéo hắn vào: "Anh không lạnh sao? Mặc ít vậy mà còn đến đây."
Cố Đình Yến đưa bình giữ nhiệt cho cô: "Uống đi."
Khương Noãn Noãn ngơ ngác nhận lấy, mở ra nhìn thấy bên trong là canh giải rượu, liền kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập khó tin.
"Đây chẳng phải bình ở nhà sao? Anh khuya vậy còn mang tới đây?"
Ngón tay hắn hơi khựng lại, nhét vào túi quần: "Ừ."
Khương Noãn Noãn ghé sát tới, ngẩng đầu ngửi mùi ở cổ áo anh.
Hành động đột ngột khiến người đàn ông hơi ngẩng cằm: "Sao thế?"
"Anh đâu có uống rượu." Cô lùi lại, bừng tỉnh: "Vậy là thật sự đặc biệt mang cho em."
Đôi mắt cô sáng long lanh, chẳng giấu nổi niềm vui.
Ngón tay hắn siết chặt lại, thấp giọng hỏi: "Cần phải vui đến vậy sao?"
"Khó có được mà." Cô ôm bình giữ nhiệt, xoay người vào bếp múc một chén, cúi đầu nhấp từng ngụm nhỏ.
Mối quan hệ giữa họ vốn chẳng đến mức để anh phải đích thân mang canh giải rượu tới.
Cố Đình Yến cũng hiểu điều đó. Anh đứng bên bàn, toàn bộ khí thế biến mất, bờ vai rộng thẳng có chút thả lỏng, như một sự nhượng bộ.
Bỗng anh nói: "Anh có thể xin nghỉ vài ngày."
"Khụ khụ!" Khương Noãn Noãn sặc một cái, vội vỗ ngực, quay đầu: "Anh xin nghỉ làm gì?"
Chẳng lẽ Trạch Hằng tối nay đã chọc đến anh ta thật rồi?
Thấy cô chỉ tỏ ra kinh ngạc, không hề vui mừng, mắt anh hơi cụp xuống, giọng nhạt: "Nghe em quyết định, thế nào cũng được."
"Em quyết định kỳ nghỉ của anh?" Cô đứng trước mặt anh, nhìn chăm chú: "Anh nghiêm túc đấy à?"
Nhìn thẳng vào mắt anh một hồi, cô nhận ra anh nói thật.
Nhưng dạo này cô không thể đi đâu được. Trạch Lâm, Trạch Hằng, Phi Cẩm Triệu... mọi chuyện rối ren, cô không thể rời khỏi.
Suy nghĩ một lát, cô lắc đầu: "Không cần, đừng trì hoãn công việc của anh. Em gần đây cũng bận nhiều việc, studio mới mở, công việc chất đống, thường xuyên phải tăng ca. Anh cứ lo việc của anh đi."
Cô kéo anh vào phòng, lấy áo choàng tắm cho anh: "Cứ giữ nguyên như bây giờ là được, tối nay tắm rửa rồi nghỉ lại ở đây đi."
Cố Đình Yến giữ lấy cổ tay cô qua lớp áo choàng, ôm eo cô kéo vào lòng, thấp giọng: "Trước đây không phải em muốn anh ở bên sao? Giờ lại không cần?"
Dì Mai từng nói, khi phụ nữ không đòi tiền thì chính là muốn có người. Anh đã ngồi trên sofa rất lâu để suy nghĩ, mới đưa ra quyết định nhượng bộ như thế này.
Khương Noãn Noãn vẫn không đồng ý. Cô ngẩng đầu, nhón chân hôn lên môi anh một cái: "Nhưng em thật sự rất bận, hay là đợi lúc rảnh nhé?"
Cố Đình Yến không phải kiểu người sẽ dai dẳng tranh cãi. Anb nhìn cô sâu một cái, không nói thêm, cầm áo choàng tắm đi vào phòng tắm.
Hệ thống 66: "[Cố Đình Yến hảo cảm độ 60%, Alipay nhận 10 triệu.]
Khương Noãn Noãn ngồi xuống mép giường, lấy điện thoại gửi WeChat cho Phi Cẩm Triệu.
Khương Noãn Noãn: "Ngoại và anh thích ăn bánh vị gì, mau chọn đi để tôi đặt làm, thời gian cũng gần đến rồi."
Phi Cẩm Triệu đọc tin, quay sang hỏi: "Ngoại thích ăn bánh vị gì? Noãn Noãn muốn đặt làm."
Người già lờ mờ, dưới mặt nạ dưỡng khí khó khăn thốt ra mấy chữ: "Cô bé thích vị gì thì ăn vị đó."
Phi Cẩm Triệu trầm ngâm một chút: "Sô cô la nhé."
"Thì ăn loại cô bé thích."
Đầu kia, cô nhập một hồi, gửi tin nhắn.
Phi Cẩm Triệu: "Sô cô la."
Khương Noãn Noãn thoát ra, tìm cửa tiệm bánh thủ công, đặt hẹn làm bánh DIY.
Ban đầu cô định mua bánh cao cấp cho nhanh, nhưng nghĩ lại thấy quá qua loa, không bằng tự chọn nguyên liệu tốt rồi học làm vài lần, như thế mới thật lòng. Dù cô có tặng quà đắt tiền thì Phi Cẩm Triệu chắc chắn cũng sẽ từ chối.
Cố Đình Yến tắm xong đi ra, cô đã chiếm một bên giường nằm.
Anh nằm xuống, ôm lấy cô.
Khương Noãn Noãn chưa ngủ say, chỉ dịch người tìm tư thế thoải mái hơn, rúc vào ngực anh.
"Em thích Trạch Hằng sao?" Cố Đình Yến bỗng hỏi.
Trong giọng nói, không rõ là cảm xúc gì.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận