Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 207: Bị đánh rơi một chiếc răng cửa

Ngày cập nhật : 2025-09-16 14:24:07
Bốn người đều xuống nước, Khương Noãn Noãn giành được quyền phát bóng đầu tiên. Nhìn về phía hai người bên lưới đối diện, cô giơ bóng lên nói:
"Bắt đầu nhé."
Bạch Lương ngồi bên bờ bể bơi, tay cầm ly cocktail, cổ còn đeo một cái còi đóng vai trọng tài:
"Đến nào."
Xung quanh chen đầy người vây lại xem náo nhiệt.
Quả bóng đầu tiên, Khương Noãn Noãn khẽ đệm bóng qua lưới, hướng về phía Phó Thi Lưu. Cô ta vội vàng giơ tay đón bóng, nhưng từ trước tới nay vốn chẳng mấy hứng thú với loại vận động này, lại vừa muốn giữ hình tượng, vừa phải chú ý đường bóng, cuối cùng lực không đủ, bóng chẳng qua nổi lưới mà rơi tõm xuống nước, bắn tung tóe lên mặt.
Bạch Lương lập tức giơ bảng:
"Khương Noãn Noãn, một điểm."
Phía Khương Noãn Noãn lập tức reo hò, cô giơ tay từ dưới nước, cười để lộ hàm răng trắng sáng:
"Nhanh, đập tay nào!"
Trạch Lâm phối hợp giơ tay với cô, khóe mắt ánh lên ý cười, vô thức cũng bật cười theo.
Cố Thời Châu liếc sang Phó Thi Lưu, cau mày:
"Cô có được không đấy?"
"Nhị thiếu, tôi được mà!" Bên ngoài bờ, mấy cô gái bốc lửa hô to:
"Đừng làm khó tiểu thư sườn xám nữa!"
Lời châm chọc chui thẳng vào tim, Phó Thi Lưu hít sâu một hơi, cố chấp nói:
"Lúc nãy chưa quen, giờ thì được rồi."
Bóng thứ hai, vẫn là Khương Noãn Noãn phát. Bóng vừa qua lưới, Cố Thời Châu liền chắn ngang Phó Thi Lưu, trực tiếp đập bóng trả lại.
Phó Thi Lưu chưa kịp giơ tay phản ứng, bóng đã lao xuống, suýt trúng ngay trán thì bị Trạch Lâm chắn lại, sau hai lần đệm bóng, anh trả ngược sang.
"Anh lùi ra sau phòng thủ đi, tôi không sao." Khương Noãn Noãn đẩy ngực anh.
Anh nghe lời lùi về sau, Cố Thời Châu cũng theo đó lùi lại. Trận chiến dưới lưới liền biến thành hai người phụ nữ đối đầu, khí thế ngùn ngụt.(Editor: Beo)
"Tin nhắn cô gửi cho tôi, rốt cuộc cô nghĩ gì?"
Khương Noãn Noãn vừa nói, vừa mạnh mẽ vung tay, quả bóng đập thẳng vào vai Phó Thi Lưu đang phân tâm. Cô ta đau kêu lên một tiếng, chìm xuống nước, lúc ngoi lên thì tóc tai dính bết kín mặt.
Bạch Lương nhấp ngụm rượu, hô to:
"Hai - không! Hahaha, mạnh thật!"
Khương Noãn Noãn ngẩng đầu, lắc lắc búi tóc cao ướt nhẹp, ngạo nghễ nâng cằm nhìn Cố Thời Châu.
Bộ dạng kiêu ngạo đó khiến khóe môi Cố Thời Châu nhếch lên, thấy thật đáng yêu.
Phó Thi Lưu vừa lau nước trên mặt, vừa bắt gặp ánh mắt anh đang bị thu hút, lửa giận bùng lên.
Khó khăn lắm mới được phát bóng, cô ta chuyền qua lưới, qua lại vài lần liền bị Cố Thời Châu mạnh mẽ đập bóng ghi điểm. Trạch Lâm lần này phản ứng chậm, không kịp đón, ánh mắt thoáng tối sầm.
Khương Noãn Noãn bơi lại nhặt bóng, đôi mắt cong cong cười nói:
"Thấy chưa, ra chơi cũng không khó lắm."
Trên chóp mũi Trạch Lâm lấm tấm giọt nước, nửa khuôn mặt phủ sắc nắng chiều, tuấn tú đến mức khiến người ta nghẹt thở.
"Cô rất muốn thắng sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=207]

Giọng anh hơi dồn dập.
"Nếu thắng thì càng hay, không thì coi như vận động thôi." Khương Noãn Noãn tươi cười.
Anh mím môi, đẩy eo cô:
"Ra phía trước đi."
Bạch Lương ngồi xem càng thấy có gì kỳ lạ, ánh mắt đảo qua lại giữa Cố Thời Châu và hai người kia, khóe môi cong đầy hứng thú.
Trong hồ bơi, cả hai người đàn ông đều tập trung ánh nhìn về phía Khương Noãn Noãn, bóng chuyền qua lại hầu như đều xoay quanh cô. Phó Thi Lưu ở phía sau gần như không chạm được quả nào.
Cố Thời Châu một mình gánh cả công lẫn thủ, ở lưới còn liên tục cố ý va chạm Khương Noãn Noãn, khiến cô liên tục ngụp lặn, tóc búi vốn bồng bềnh giờ ướt sũng, nhỏ hẳn một vòng.
"Anh cố ý!" Cô tức giận liên tục đá anh mấy cái qua lưới, còn hất cả vốc nước vào mặt anh.
Cố Thời Châu lau mặt, đẩy cô ra:
"Hòa rồi."
Trạch Lâm kéo Khương Noãn Noãn lại, ôm eo cô lùi ra sau:
"Đổi cô thủ đi."
Nhìn hai người họ thân mật, nụ cười mới nở trên môi Cố Thời Châu lại vụt tắt.
Những ván sau, Trạch Lâm bộc phát sức mạnh, liên tục chắn lưới, đập bóng, còn có một quả nện thẳng vào mặt Cố Thời Châu.
Khương Noãn Noãn giơ tay đập tay với anh:
"Giỏi quá!"
Ba người phối hợp ăn ý, bầu không khí hòa hợp. Còn Phó Thi Lưu thì chẳng chạm được bóng, phải chịu ánh mắt khinh bỉ tứ phía.
Ở nơi này, chẳng ai coi cô ta ra gì. Trong khi Khương Noãn Noãn lại trở thành tâm điểm, sáng rực cả sân.
Chơi một lúc, cánh tay Khương Noãn Noãn dần mỏi, một lần phát bóng không qua lưới, bất ngờ có một thân ảnh đen lao tới, trực tiếp chạm lưới để đánh. Quả bóng nhẹ nhàng đập thẳng vào trán cô.
Biến cố xảy ra quá nhanh, cô ôm trán, loạng choạng lùi lại, nhìn rõ người đối diện liền tức giận, đoạt lấy bóng từ tay Trạch Lâm, dồn hết sức ném trả.
"Tôi không cố ý..." Lời thanh minh của Phó Thi Lưu chưa dứt, đã bị quả bóng bay đến nện thẳng vào miệng.
Cô ta hét lên đau đớn, ngửa người ngã nhào xuống nước.
Khương Noãn Noãn sảng khoái ôm chặt cánh tay Trạch Lâm:
"Tôi lợi hại quá đi!"
Chơi đến hứng khởi, trên trán còn hằn vết đỏ rực mà chẳng thấy đau, chỉ ngập tràn vui sướng vì cú phản đòn.
Trạch Lâm cúi nhìn dáng vẻ nhếch nhác mà còn cười của cô, đưa tay xoa vết đỏ trên trán:
"Đầu không đau à?"
"Giờ không phải anh nên khen tôi sao?" Cô chu môi.
Yết hầu anh khẽ lăn, khóe môi cong thành nụ cười sáng sủa:
"Ngốc thật đấy."
Hệ thống 66: "[Alipay nhận được 50 triệu, hảo cảm của Trạch Lâm +20%.]
Khương Noãn Noãn nhìn nụ cười rạng rỡ của anh, lòng tràn đầy thỏa mãn.
Bên kia, Phó Thi Lưu vừa ngoi khỏi mặt nước, đau đớn vẫn chưa dứt. Chung quanh cô ta, nước nhuốm đỏ từng tia.
Miệng đau nhức dữ dội, máu chảy không ngừng.
"Thời Châu... ưm."
Nói chuyện còn cảm giác gió lùa qua kẽ răng, cô ta cắn răng khẽ liếm, liền hoảng hốt phát hiện phía trước lưỡi chạm vào một khoảng trống lớn.
Buông tay xuống, cô hét lên kinh hãi:
"Răng của tôi!"
Xung quanh đồng loạt kêu ầm lên. Cố Thời Châu lập tức bơi lên bờ, nói với nhân viên phục vụ:
"Đi gọi bác sĩ."
Nghe động tĩnh, Khương Noãn Noãn quay lại, thấy Phó Thi Lưu miệng đầy máu, một chiếc răng cửa trống hoác lộ rõ.
Cô sững người, đối diện ánh mắt giận dữ muốn giết người kia, bản năng nép sau lưng Trạch Lâm:
"Tôi... vừa đánh rơi răng cửa của cô ta thật à?"
Trạch Lâm ngoái lại, thấy bộ dáng lập tức thành nhát gan của cô, khóe môi cong mãi không hạ xuống:
"Không phải cô, là tôi?"
"Giờ tôi thấy trán mình cũng hơi đau rồi." Khương Noãn Noãn níu tay anh, ho nhẹ, "Hay chúng ta lên bờ thay đồ rồi về đi."
Trạch Lâm tâm trạng vui vẻ, nắm tay cô cùng lên bờ.
Bốn người lần lượt lên, Phó Thi Lưu vội vã vào phòng nghỉ tìm bác sĩ.
Cố Thời Châu khoác áo tắm, thấy Khương Noãn Noãn nhanh chân vào phòng tắm nữ. Anh châm thuốc, nói với Trạch Lâm:
"Tầng hai có phòng nghỉ."
Bạch Lương tiến lại, cố nhịn cười:
"Lần này cậu chắc phải đi an ủi người ta rồi nhỉ? Răng cửa còn bị đánh rơi cơ mà."
Cố Thời Châu nhả khói, lạnh nhạt:
"Cô ta muốn chơi trò này, ai ép đâu."
Bạch Lương bật cười:
"Cô bé Khương Noãn Noãn đúng là ác, còn cậu thì ác hơn."
Cố Thời Châu quay mặt, gọi nhân viên:
"Thay toàn bộ nước bể bơi đi, bẩn rồi."
...
Khương Noãn Noãn không ngờ một cú ra tay của mình lại làm rơi răng cửa của Phó Thi Lưu, đến hệ thống 66 cũng cảm thán cô sức lực như trâu.
Cô tắm rửa xong, khoác áo choàng đi ra, phòng nghỉ trống không, chỉ còn Cố Thời Châu cũng khoác áo tắm, ngồi ngả trên ghế dài, dáng vẻ lười nhác.
Cô bước tới, cúi người định lấy quần áo treo trên ghế:
"Sao anh còn ở đây? Không đi xem Phó Thi Lưu à?"
"Xem gì? Chẳng phải là cô ta ra tay đánh bóng vào em trước sao?"
Cố Thời Châu kéo tay cô, kéo người vào lòng:
"Để tôi xem nào."
Khương Noãn Noãn ngồi thụp xuống đùi anh, cằm bị anh nâng lên.
Anh quan sát vài giây, thấy trán không có vấn đề gì, liền hỏi:
"Dạo này Trạch Lâm luôn ở cạnh em à?"
Cô chớp mắt, cười quyến rũ:
"Liên quan gì tới anh? Cố ý chạy đến đây chỉ để hỏi thế?"
"Sao em lại biết cách câu người như vậy?" Đôi mắt hoa đào của Cố Thời Châu tối lại, cúi đầu, giọng khàn khàn, "Một tình nhân vẫn chưa đủ sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận