Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 451: Trạch Hằng (28)

Ngày cập nhật : 2025-10-17 12:03:19
Khương Noãn Noãn lười biếng tựa vào người anh.
"Hửm?"
"Em để lại dấu ở đây này."
Khương Noãn Noãn mềm lòng, khẽ hừ một tiếng.
"Em cũng đâu cố tình cắn mạnh thế... Nhưng mà đã đóng dấu rồi thì anh trốn không thoát đâu."
"Anh vốn chẳng định trốn."
Trạch Hằng bế cô xuống lầu, rót cho cô một ly nước.
"Dạo này em không cần đi làm đâu. Anh đã xin nghỉ phép giúp em rồi."
Bị "vắt kiệt" mấy ngày liền, Khương Noãn Noãn thật sự chẳng còn sức để làm việc nữa.
Dù sao mấy bản thiết kế của cô gần đây đều đã bán được, tạm thời cũng rảnh rỗi, không đi làm cũng chẳng sao.
Buổi trưa, người giúp việc đến nấu cơm.
Cô ăn xong thì ra ngoài, ngồi bên hồ cá chép cho cá ăn, thích nghi với cuộc sống "phu nhân nhà giàu" nhanh đến mức chính cô cũng thấy lạ.
Buổi chiều, Trạch Hằng phải đến công ty.
Anh khoác lên người bộ vest đen được là phẳng phiu, trông lại là một vị tổng tài điềm đạm, lịch lãm, tinh thần phấn chấn.
Khương Noãn Noãn hơi ghen tị với thể lực đáng sợ đó.
"Trước đây em vẫn tưởng anh chỉ ở mức bình thường của đàn ông thôi đấy."
Anh cúi người, khẽ hôn lên trán cô.
"Hy vọng em vẫn thấy hài lòng."
Cô ngả người vào ghế, xoa xoa bụng.
"Đau quá..."
Trạch Hằng dừng lại, trong mắt hiện lên chút bất lực.
"Anh sẽ cố gắng kiềm chế hơn."
Giọng nói dịu dàng, bao dung vô điều kiện ấy... hoàn toàn khác hẳn người đàn ông mạnh mẽ, chủ động trong chuyện kia.
Khương Noãn Noãn thở dài khẽ nói:
"Anh đúng là có hai gương mặt thật."
Trạch Hằng nghiêm túc đáp:
"Chỉ có em mới được thấy cả hai thôi."
Thôi vậy, anh nói gì cô cũng chẳng giận nổi nữa.
Cô thở dài, khẽ nói:
"Xem ra em thật sự nên bắt đầu tập thể dục rồi."
Khóe môi Trạch Hằng cong lên thành nụ cười, nhưng anh rất biết điều, không tiếp lời -- tránh rơi vào "hố" tranh luận thường thấy giữa các cặp đôi.
Anh đổi chủ đề:
"Em thích kiểu nhẫn kim cương nào?"
Khương Noãn Noãn liếc anh một cái, chỉ vào ngực mình.
"Em là nhà thiết kế mà. Chuyện quan trọng thế này, dĩ nhiên em muốn tự tay thiết kế, như vậy mới có ý nghĩa chứ."
Trạch Hằng đã sớm đoán cô sẽ nói vậy.
Anh vén lọn tóc bên má cô ra sau tai.
"Vậy có món ăn vặt nào em muốn không? Anh về sẽ mua cho."
Cô suy nghĩ một lát.
"Bánh đậu xanh. À, tiện thể mua giúp em bộ dụng cụ vẽ nữa nhé. Lát em gửi danh sách qua WeChat cho anh."
Trạch Hằng gật đầu.
Trước khi rời đi, anh bỗng quay lại, hỏi:
"Câu mà em nói tối qua... có ý gì vậy? Em nói 'biết rồi' là biết cái gì?"
Khương Noãn Noãn nghiêng đầu, chớp mắt nghịch ngợm.
"Sau này em sẽ nói cho anh biết."
...
Cuối cùng, Trạch lão phu nhân cũng được như ý -- chính thức gặp được Khương Noãn Noãn.
Vì buổi gặp mặt này, Khương Noãn Noãn đặc biệt đến tiệm làm tóc, chọn một bộ sườn xám màu xanh ngọc có thêu hoa, kiểu dáng thanh nhã mà người lớn tuổi thường thích.
Tóc cô được búi gọn, vài sợi tóc mai rơi xuống nhẹ nhàng, khiến gương mặt vốn rực rỡ của cô thêm phần dịu dàng, mang vẻ đẹp tinh tế của cô gái Giang Nam.
Kiếp này, Khương Noãn Noãn mồ côi ba mẹ, chuyện hôn nhân cô có thể tự quyết.
Nhưng Trạch Hằng vẫn còn trưởng bối, nên cô rất coi trọng ấn tượng của họ.
Trong biệt thự rộng lớn, người ra đón cô chỉ có mỗi bà cụ, không thấy ba mẹ của Trạch Hằng đâu.
Bà từng gặp Khương Noãn Noãn một lần ở buổi đấu giá.
Vừa thấy cô, chưa nói được vài câu, bà đã đưa cho cô một phong bao lì xì đỏ thẫm.
Khương Noãn Noãn hơi ngẩn người, nghe bà nói:
"Bà đã định tặng cho con từ lâu rồi. Chỉ là A Hằng cứ sợ bà làm phiền hai đứa, nên mãi mới đưa được tận tay hôm nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=451]

Giờ thì yên tâm rồi."
Người mà ai nấy đều bảo là "quý phái, nghiêm nghị", hóa ra lại rất dễ gần.
Có lẽ là vì yêu quý cháu trai, nên cũng thương luôn người cháu dâu này.
Khương Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói:
"Cảm ơn bà nội ạ."
Trạch lão phu nhân nhìn đâu cũng thấy cô vừa ý.
Ngay tại chỗ, bà liền nói về chuyện hôn lễ, bảo cô chọn ngày cưới trong mấy ngày tốt mà bà đã xem sẵn.
Bà cười hiền hậu:
"Lần đầu A Hằng nói muốn cưới con, bà đã đi xem ngày rồi."
Trong chuyện kết hôn này, người không vội nhất lại chính là Khương Noãn Noãn.
Cô ngạc nhiên hỏi:
"Lần đầu tiên anh ấy nói cưới con là khi nào ạ?"
Bà cụ nghĩ ngợi một chút, rồi kể:
"Nó vốn là người đúng giờ, đi làm về là về ngay, chưa từng tăng ca. Lần đầu nó về muộn bị bà bắt gặp, thì ra là đi cùng con. Một người lạnh lùng như nó mà có thể vừa gặp đã yêu, hiếm lắm đấy."
Nói đến đây, bà cười vui vẻ, giọng đầy niềm tự hào.
"Nếu không phải nhờ con, chắc bà còn lo thằng nhỏ này có khi... thích đàn ông mất thôi, làm bà lo phát mệt."
Khương Noãn Noãn khẽ đáp, giọng nhẹ như gió:
"Anh ấy chưa từng yêu ai... là vì chờ con đó."
Bà cụ không nghe rõ lời thì thầm ấy, chỉ mỉm cười:
"Con với nó có duyên lắm. Duyên trời định, nhanh thôi, sắp đến rồi."
Khương Noãn Noãn cười, mắt cong cong.
"Con cũng nghĩ vậy. Con còn tưởng nhà giàu sẽ có nhiều quy củ, nên chuẩn bị kỹ lắm, ai ngờ chẳng dùng được gì."
Bà cụ bật cười:
"Quy củ là do người đặt ra thôi. Nhà ta chỉ có mỗi A Hằng là người nắm quyền, mà con là vợ nó, vậy con chính là quy củ của nhà này."
Trong lòng Khương Noãn Noãn chợt ấm lên.
"Vâng ạ."
Hai người đang trò chuyện thì bên ngoài có tiếng xe Bentley chạy vào.
Trạch Hằng từ công ty trở về, trên tay xách một hộp bánh ngọt.
Anh bước vào phòng khách, đặt bánh xuống rồi ngồi cạnh Khương Noãn Noãn, nắm lấy tay cô.
"Nghe nói trên phố mới mở tiệm bánh trung thu lạnh, anh mua về cho em ăn thử."
Khương Noãn Noãn cười ngọt ngào.
"Cảm ơn anh."
Thấy cô mặt mày rạng rỡ, có vẻ nói chuyện với bà rất vui, Trạch Hằng yên tâm, đôi mày giãn ra.
"Tối nay ăn cơm xong rồi hẵng về nhé."
"Ở lại một đêm cũng được mà." Cô đáp, không hề phản đối.
Dạo này hai người họ vẫn ở biệt thự Á viên, Trạch Hằng ít về nhà chính.
Cô lo bà cụ nhớ cháu, nên định ở lại vài hôm.
Nhưng Trạch Hằng vẫn bình thản nói:
"Không tiện đâu. Quần áo đều dọn sang bên kia rồi. Vài ngày nữa chúng ta thu xếp về ở lại ít hôm cũng được."
Thực ra, gần đây là kỳ kinh của cô.
Tính ra thì hôm nay vừa mới hết, anh chẳng muốn "phí mất" đêm đầu tiên sau mấy ngày kiêng cữ.
Anh nói ra rất nghiêm túc, nên Khương Noãn Noãn chẳng có lý do nào để phản đối.
Bà cụ bảo:
"Sắp đến sinh nhật con rồi, như mọi năm cứ tổ chức bữa tiệc đi. Dẫn theo Noãn Noãn nhé."
Đây xem như là buổi ra mắt chính thức của cô với giới thượng lưu.
Sinh nhật của Trạch Hằng đúng vào ngày trước Trung Thu -- Khương Noãn Noãn nhớ kỹ trong lòng.
"Em có muốn gặp họ không? Đều là mấy người anh quen trong công việc thôi, không quá quan trọng."
Anh nghiêng đầu hỏi, cho cô toàn quyền lựa chọn.
Cô gật đầu.
"Tất nhiên là muốn. Em còn phải chuẩn bị quà sinh nhật cho anh nữa chứ."

Bình Luận

0 Thảo luận