Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 334: Hỗn loạn

Ngày cập nhật : 2025-09-23 14:14:17
Cố Đình Yến không hiểu được cảm xúc của cô lúc này. Hắn hơi nhếch môi, trầm giọng trấn an:
"Anh chỉ muốn ôm em thôi, đã lâu lắm rồi anh chưa được ôm em rồi."
Trạch Lâm gần như không thể kiềm nén nổi sự ghen tuông và cơn giận đang dâng lên. Anh rõ ràng nhìn thấy ánh mắt mà Khương Noãn Noãn dành cho Phi Cẩm Triệu -- đó là ánh mắt tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng tại sao lại không tìm đến anh?
Rõ ràng cô vừa còn nói anh là "viên kẹo ngọt" cơ mà.
Phi Cẩm Triệu cau mày:
"Anh để cô ấy ngồi xuống đi."
Khương Noãn Noãn chống tay lên bờ vai rắn chắc của Cố Đình Yến, mông cô dịch khỏi đùi hắn một chút:
"Nhưng không phải anh đã từng nói, trong mắt người ngoài chúng ta phải giữ khoảng cách sao? Đó là điều ghi rõ trong thỏa thuận mà."
Cố Đình Yến sững lại. Cả Phi Cẩm Triệu và Trạch Lâm cũng thoáng khựng người. Đúng lúc này, Cố Thời Châu vừa bước vào, nghe thấy hết.
Cả bốn người đều khó hiểu, chỉ có gương mặt Cố Đình Yến đen lại.
"Em có ý gì?"
Khương Noãn Noãn nhăn mặt, giọng trong trẻo mềm mại lại giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim hắn:
"Chính là bản hợp đồng tình nhân mà anh ký với em đó. Anh không cho phép em có quan hệ gì với anh trước mặt người khác. Cố Đình Yến, ở đây nhiều người lắm, anh đừng làm vậy nữa, sẽ gây hiểu lầm đó."
Cố Thời Châu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, căn bản không phân biệt nổi cô đang diễn hay đang thật lòng. Anh đi đến bên cạnh người anh trai đang cứng ngắc cả người, cúi người chạm vào mặt Khương Noãn Noãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=334]

Đôi mắt hoa đào tràn ngập tình ý dán chặt vào cô:
"Em sao vậy? Có còn nhận ra anh không?"
S phịu:
"Tất nhiên là em biết chứ, em có mất trí nhớ đâu."
Cô quả Zthật không mất trí nhớ, nhớ rõ tất cả mọi người. Nhưng những lời cô nói ra lại khiến người khác nghe vào càng thấy sai sai.
"Hiểu lầm cái gì?" Cố Đình Yến nhìn vào gương mặt tràn đầy kháng cự của cô, niềm vui vừa dấy lên trong lòng liền tan biến. Giữa chân mày hắn nhíu chặt thành một nếp sâu, biểu cảm trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Khương Noãn Noãn trừng to mắt, không vui vì anh bỗng dưng trở nên như vậy:
"Vị hôn thê của anh là Phi Hân. Anh muốn em phải nói khó nghe hơn nữa sao? Người khác sẽ nghĩ em là cái gì?"
Cô xoay mặt đi, không muốn nhìn hắn nữa, lắc lư đôi chân muốn bước xuống giường.
"Đưa cô ấy cho tôi."
Anh tuyệt đối không bỏ qua ánh mắt cầu cứu của Khương Noãn Noãn, đương nhiên cũng sẽ không để cô ở trong một môi trường mà cô cảm thấy không an toàn.
Cố Đình Yến đưa tay giữ chặt cằm cô, buộc cô phải quay mặt lại đối diện với hắn:
"Anh không có vị hôn thê."
Hắn cố gắng kiềm chế, tỏ ra dịu dàng hết mức, nhưng đường quai hàm căng chặt đã tố cáo sự mất kiểm soát trong cảm xúc của hắn.
"Khương Noãn Noãn, anh không có vị hôn thê." Hắn lặp lại lần nữa, giọng lạnh lùng nghiêm nghị, "Em bị sao vậy?"
Trên gương mặt Khương Noãn Noãn chỉ toàn là vẻ nghi hoặc, đôi mày nhíu chặt, môi cắn đến phát trắng:
"Anh đang nói gì thế?"
Cố Thời Châu lập tức nhận ra điều gì đó không đúng, nắm lấy cổ tay anh trai:
"Anh thả cô ấy ra, đi hỏi bác sĩ xem chuyện gì đang xảy ra đi."
Thấy cô biểu hiện quá khó chịu, Cố Đình Yến đành chậm rãi buông tay, khóe môi siết chặt, cả người tỏa ra khí tức lạnh lẽo như băng dao.
Cố Thời Châu cong môi cười, chìa tay về phía cô, giọng điệu nửa trêu chọc nửa dụ dỗ:
"Vậy em ôm anh đi? Đá anh ấy qua một bên."
Khương Noãn Noãn quay đầu, lao thẳng vào vòng tay Phi Cẩm Triệu. Cô không ngờ rằng đôi chân mình vẫn chưa có lực, vừa từ đùi Cố Địn Yến bước xuống chạm đất thì cả người đã khuỵu xuống. May mà người đàn ông trước mặt kịp thời bế cô lên.
Hương thơm nhàn nhạt của oải hương từ cơ thể anh lan tỏa, trong trẻo, sạch sẽ, khiến cô an lòng.
Khương Noãn Noãn níu lấy áo sơ mi trên ngực anh, cảm thấy yên tâm.
Anh khẽ nói bên tai:
"Bên ngoài anh có chuẩn bị một phòng nghỉ, anh đưa em qua đó nhé."
"Ừm."
Cô gật đầu. Ánh mắt xuyên qua bờ vai anh đối diện với ánh nhìn âm trầm của Trạch Lâm, cô lại lên tiếng:
"Em muốn ăn kẹo."
Trạch Lâm lập tức dịu lại gương mặt:
"Vị vải nhé? Em và anh đều thích vị đó nhất."
Khương Noãn Noãn gật đầu:
"Ừ, kẹo vải."
Cố Thời Châu - người cảm thấy mình bị ghẻ lạnh nhất - liền khó chịu:
"Khương Noãn Noãn, em mới tỉnh dậy mà đã quên luôn tình nhân của mình rồi sao?"
Khương Noãn Noãn lập tức làm con rùa rụt cổ, cả khuôn mặt vùi chặt vào hõm cổ Phi Cẩm Triệu.
Không nghe, không nghe gì hết!
Nhìn dáng vẻ cô nép vào người khác để tìm cảm giác an toàn, Cố Đình Yến rốt cuộc không kìm được, hắn đứng bật dậy, thân hình thẳng tắp sải bước ra ngoài cửa.
Hắn nhất định phải nhanh chóng làm rõ, rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì.

Bình Luận

0 Thảo luận