Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 299: Thẳng thắn

Ngày cập nhật : 2025-09-19 13:55:48
Chú Vương dắt hai con chó Doberman tới, chúng một trái một phải ngồi ngay cạnh Trạch Lâm, sợi dây nối với vòng cổ nằm trong tay hắn.
Doberman dòng Đức, cơ bắp rắn chắc, đường nét uyển chuyển, lông mượt bóng loáng.
Là giống chó dùng để thi đấu, chỉ thoáng nhìn thôi Phó Dĩnh đã thích ngay.
Trạch Lâm buông dây:
"Dắt đi đi."
Sau bao năm, Luka và Hapi vẫn nhận ra chủ cũ, chúng lao tới quấn quanh chân cô, mừng rỡ đến mức Phó Thi Lưu sợ hãi phải lùi lại, miệng thì run run:
"Dĩnh Dĩnh, chúng còn nhớ em đó."
Phó Dĩnh vui mừng, thử vuốt đầu hai con chó rồi lại không nhịn được hỏi Trạch Lâm:
"Anh thực sự cho tôi mang đi sao?"
Hắn mím môi, chạm phải vết thương nên nhíu mày buông ra:
"Hai con chó này là thứ duy nhất cô còn để lại ở đây. Dù cô không đến, tôi cũng sẽ trả lại cho cô."
Nhưng chẳng mấy chốc, hai con chó lại ngửi thấy mùi quen thuộc khác, lập tức xoay người chạy đến bên Khương Noãn Noãn, vẫy đuôi mừng rỡ.
Cả năm nay chúng cũng đã rất thân với cô, cô cúi xuống xoa đầu chúng, lập tức hai con dính lấy không chịu đi, còn đòi chơi ném đĩa.
Phó Dĩnh lúng túng, gọi chúng về thì chúng chỉ ngoái đầu nhìn, chứ không nhúc nhích.
Khương Noãn Noãn chủ động cầm dây đưa lại cho cô:
"Dắt đi đi, tôi cũng phải đi rồi."
Cô không thèm liếc Trạch Lâm lấy một cái. Nhưng hắn lại cứ bướng bỉnh, nghe thấy cô định đi liền đứng lên bám theo.
Hai anh em cùng nhau tiễn cô ra gara.
Không chịu nổi sự phớt lờ và im lặng của cô, Trạch Lâm bất ngờ nắm chặt tay cô, đôi mắt xám sâu thẳm khóa chặt, khóe môi nứt toác vẫn nhếch lên nụ cười quái dị như đe dọa:
"Tôi xin lỗi vì hành vi vừa rồi... lần sau gặp lại nhé?"
Trạch Hằng giữ chặt cánh tay hắn, giọng lạnh lùng:
"Buông ra."
Cảnh tượng một người kéo một người giữ thật kỳ quặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=299]

Khương Noãn Noãn nhân lúc rút tay, móc trong túi ra mấy viên socola nhét vào tay Trạch Lâm:
"Lần sau ít phát điên thôi."
Nói rồi cô xoay người vào xe, không dám nhìn gương mặt hai người đàn ông ngoài cửa, đạp ga rời khỏi biệt thự.
Trạch Lâm nhìn những viên socola còn vương hơi ấm tay cô, chậm rãi vuốt lấy.
Trạch Hằng không chút biểu cảm:
"Về thư phòng với tôi."

Chiều tối.
Chú Vương lên thư phòng mời hai cậu chủ xuống ăn cơm, liền thấy Trạch Lâm đang quỳ, hai gối tách rộng, lưng quay về phía Trạch Hằng. Áo sơ mi hắn đã bị roi da quất rách, máu loang ướt, mồ hôi ròng ròng chảy xuống gương mặt cứng ngắc bất phục. Đau đớn là vậy, hắn vẫn không phản kháng.
Chú Vương hốt hoảng:
"Chuyện gì thế này?"
Trạch Hằng tựa vào bàn, thản nhiên liếc hắn:
"Đến giờ cơm rồi?"
"...Vâng, Đại thiếu gia."
"Chút nữa sẽ xuống."
Cửa khép lại. Trạch Hằng vứt cây roi vừa lấy từ chuồng ngựa, lạnh nhạt hỏi:
"Cậu làm khổ cô ấy bao nhiêu lần rồi? Chưa đủ sao? Lời cảnh cáo của tôi coi như gió thoảng bên tai?"
Trạch Lâm cắn chặt quai hàm:
"Tôi không làm khổ cô ấy."
Ngẩng đầu nhìn bức tranh treo trên tường, tóc ướt dính trán, cả người rệu rã:
"Chẳng lẽ tôi thích cô ấy, cũng gọi là làm khổ ư?"
Một bản ghi chép bị ném xuống đất.
"Bác sĩ tâm lý ghi rất rõ ràng -- cậu chỉ là chuyển dịch tình cảm."
"Hừ."
Trạch Lâm nghiêng đầu, vừa thở dốc vừa bật cười châm chọc:
"Mấy lời đó, anh cũng tin?"
Ai mà không rõ cô gái ấy vì sao đến Trạch gia.
Trong ánh sáng ngược, gương mặt Trạch Hằng lạnh lùng như trăng sáng, đáy mắt lại tối đen chẳng khác gì hắn.
"Cô ấy không muốn, sao còn ép buộc?"
Lưng Trạch Lâm khẽ cúi, vết thương lại rỉ máu. Giọng hắn khàn khàn:
"Cô ấy không tin tôi đã buông bỏ Phó Dĩnh, trong mắt chỉ toàn là anh. Tôi... ghen tị."
"Bao giờ bắt đầu thích cô ấy?"
"Không biết... tôi làm sao biết được."
Hắn ngửa cổ, hai tay chống trên đùi thở dốc, mồ hôi men theo hốc mắt rơi vào mắt, bỏng rát:
"Vẽ bức tranh kia xong mới nhận ra, chẳng biết từ lúc nào nữa."
Thời gian và sự đồng hành quả là lưỡi dao gột rửa quá khứ, mở ra một chặng mới. Hắn thoát được quá khứ, lại sa vào một cái hố khác -- mối tình đơn phương chết tiệt. Tệ hại hơn, bên cạnh cô đâu chỉ có mình hắn.
Trạch Hằng nhìn hắn từ đầu đến chân, như quan tòa xét xử:
"Cậu định tranh người với Cố Đình Yến?"
Trạch Lâm sững lại:
"Hắn? Tôi nói là anh."
"Giữa tôi và cậu không có cạnh tranh. Cuối năm tôi sẽ phẫu thuật ghép tim. Nếu tôi không chết, cô ấy tất nhiên là của tôi. Nếu tôi chết..."
Anh ngừng lại:
"Đó là chuyện giữa cậu và Cố gia. Cậu đấu lại hắn sao?"k
Câu hỏi đầy nghi ngờ, chẳng hề có chút tin tưởng.
Trạch Lâm siết chặt nắm tay, chậm rãi đứng lên, thấp giọng:
"Đừng nói chết chóc. Bớt chế giễu tôi đi."
Trạch Hằng lau tay, đeo lại chuỗi Phật châu vừa tháo khi nãy, bình thản:
"Tự cân nhắc cái gì nên làm, cái gì không nên. Nếu còn dám bắt nạt cô ấy, tôi thật sự sẽ phế thêm một chân."
"Lần này coi như bài học. Gọi bác sĩ đến xử lý vết thương, xong thì xuống ăn cơm."
Bác sĩ được gọi tới sớm, vừa thấy lưng Trạch Lâm đã giật mình:
"Sao cả vết cũ mới lành cũng bị đánh rách ra rồi?"
Hồi động đất, Trạch Lâm từng che cho Khương Noãn Noãn, vai và lưng rách một mảng lớn. Giờ lại chồng thêm thương tích, nhìn mà hãi.
Hắn ngồi im để bác sĩ khâu thuốc, không kêu một lời.
Chỉ có hắn mới hiểu, lời thú nhận vừa rồi với Trạch Hằng cũng là cách hắn trả giá. Bị quất roi này coi như hình phạt thay cho lỗi lầm, trong lòng mới dễ chịu hơn chút.
Lão phu nhân nghe tin vội tới, tất nhiên hiểu rõ.
Chú Vương thì thầm:
"Cậu ấy sao không né đi, bị quất thế này tôi nhìn còn thấy đau."
Nếu muốn, Trạch Lâm hoàn toàn có thể phản kháng. Nhưng hắn cứ thế quỳ, lặng lẽ chịu đòn như tượng đá.
Lão phu nhân nhíu mày:
"Là tiểu Lâm biết mình sai, tự nguyện để bị đánh."
Tình cảm giữa hai anh em họ, xưa nay đều âm thầm.
Bà thậm chí còn biết, Trạch Hằng muốn nâng Trạch Lâm lên. Trạch gia lớn thế này, sao có thể để người ngoài thừa hưởng.
Những gì hai anh em muốn, đều phải tự mình tranh giành.

Năm mới trôi qua nhanh.
Khương Noãn Noãn nhờ Lộ Cẩm lấy danh nghĩa studio ký hai hợp đồng với Phi Cẩm Triệu.
Ngoài cô, vài nhà thiết kế nhỏ cũng trở thành cố vấn trang phục, trang sức cho công ty game của hắn. Thậm chí chuyện hợp tác về sau cũng ghi sẵn trong điều khoản, kèm khoản bồi thường vi phạm cực cao.
Số tiền này chính tay Khương Noãn Noãn tăng lên, đối phương hủy hợp đồng sẽ phải bồi thường một tỷ.
Công ty game vô danh tiểu tốt như vậy, Lộ Cẩm nhìn ảnh người phụ trách, chỉ cảm thấy cô bị sắc đẹp che mờ mắt. Khuyên kiểu gì cô cũng chẳng nghe, chỉ dùng hai chữ "thiên tài" đáp lại.

Thiệp mời sinh nhật đầu năm của Cố Đình Yến không phải do anh đưa, cũng chưa từng nói với Khương Noãn Noãn rằng mình sắp sinh nhật.
Thiệp mời là do mẹ anh -- Lâm Tiếu gửi thẳng đến Bích Thủy Loan.
Trước đó bà từng đưa tấm chi phiếu năm mươi triệu, cuối cùng chẳng khác nào cho chó ăn, còn bị cắn ngược lại. Trong mắt bà, Khương Noãn Noãn không phải hạng tốt đẹp gì.
Tình cờ, bà biết từ nhóm WeChat của Phi Hân: có người đàn bà lạ quấn lấy con trai bà, còn bắt nó đi mua băng vệ sinh. Chuyện lố bịch thế mà còn bị khoe khoang, lan tới tận họ hàng nhà ngoại. Mọi người bắt đầu nghi ngờ nhân phẩm Cố Đình Yến.
Giờ đây, Lâm Tiếu chỉ muốn dằn mặt Khương Noãn Noãn, cho cô thấy rõ thân phận mình, ngoan ngoãn làm kẻ tình nhân giấu trong bóng tối, đừng mơ mộng leo lên chính thất.
Khương Noãn Noãn mời thợ trang điểm đến nhà, đương nhiên phải ăn mặc lộng lẫy dự sinh nhật Cố Đình Yến. Sáng hôm đó, cô còn cố ý gọi điện cho anh.
Trong cuộc họp, Cố tổng xưa nay không bao giờ nghe điện thoại, vậy mà lại giơ tay dừng bài báo cáo của giám đốc, nhấc máy.
Khương Noãn Noãn đang chọn hoa tai, vừa hỏi vừa cười:
"Cố Đình Yến, hôm nay có ngày gì đặc biệt không nhỉ?"
Nếu anh dám nói dối, vậy tối nay cô sẽ có lý do chính đáng dọn hành lý, ngồi lên xe Bentley của Trạch Hằng đi du lịch.

Bình Luận

0 Thảo luận