Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 450: Trạch Hằng (27)

Ngày cập nhật : 2025-10-17 12:03:19
Màn đêm bất ngờ đổ một cơn mưa hạ, không khí nồng nặng mùi đất ẩm ướt. Trong nhà cũng chẳng khá hơn - luồng lạnh của điều hòa không đủ dập tắt thứ nhiệt đang bốc lên từ hai thân thể. Cơn nóng cứ lớp lớp dồn ép.
Phòng ngủ chỉ còn ánh đèn vàng mờ ảo nơi buồng tắm, bồn nước vẫn ào ào chảy, tràn lan trên gạch men.
Khung cửa, Khương Noãn Noãn chôn nửa khuôn mặt vào lòng bàn tay Trạch Hằng. Hơi thở anh quấn lấy cô, bờ môi ấm mềm chạm nhẹ, đẫm hơi nước.
Đi dạo về, chẳng biết lúc nào, cố ý hay vô tình, lại thành chuyện cả hai đều thích.
Trạch Hằng hé môi, nhẹ nhàng liếm môi cô, dịu dàng như bầu trời tối sầm trước cơn bão. Anh kìm nén cơn sóng dục vọng đang dâng trào, chỉ chờ cô thích nghi rồi nuốt trọn cô. Khương Noãn Noãn nắm chặt cánh tay cong cong của anh, nhắm hờ mắt, hít thở thứ ánh sáng mờ ảo như nước. Cô mở miệng, để lưỡi anh luồn vào, quấn lấy nhau.
Hơi thở của cô tràn ngập hương thơm dễ chịu của anh và đôi mắt cô ngập tràn ánh nhìn trìu mến. Anh khẽ dời môi, thở gấp, vài giọt nước lạ rơi bên khóe môi.
Cô thừa nhận mình luôn bị anh mê hoặc, anh dường như sinh ra để quyến rũ cô.
Cô vội ôm chặt, ngẩng lên đáp trả nụ hôn.
Không khí càng lúc càng nóng.
Khương Noãn Noãn gần như nghẹt thở, oxy trong phổi cạn kiệt. Cô phải quay đầu đi để tránh đòn tấn công dữ dội của Trạch Hằng. Nhưng người đàn ông không dừng lại, cúi đầu vùi đầu vào cổ cô, vuốt ve cô bằng những nụ hôn ướt át. Bàn tay trên lưng cô luồn vào dưới váy, lướt dọc theo làn da run rẩy, kéo mở móc áo trong.
Cơ thể cô đột nhiên căng cứng, máu sôi lên. Những ngón tay anh, thấm đẫm hơi ấm của cô, như muốn bùng nổ, sự hưng phấn và căng thẳng không thể kiểm soát, dù đôi môi của cô cắn chặt, vài lời vẫn bật ra.
Nước từ bồn tắm bắn tung tóe lên gạch.
"Tràn rồi." Giọng Trạch Hằng khàn đặc, "Em nghe thấy không?"
Quần áo của Khương Noãn Noãn xộc xệch, phần lớn bị vén lên, thân hình phơi mình trong gió lạnh, áp vào bộ quần áo chỉnh tề của anh. Ngón tay cô nhẹ nhàng cởi dây rút quần nỉ, trêu chọc anh không ngừng.
"Bồn tắm đầy rồi, anh đi tắt vòi đi."
Trạch Hằng mỉm cười dịu dàng, giọng nói mềm mại như nước. "Em định ăn anh à?"
Ngữ điệu đó khiến tay cô khựng lại, rồi cô bạo dạn trượt ngón tay dọc theo nếp gấp quần, vẽ một vòng trên bụng anh: "Anh nghĩ sao?"
Hơi thở anh trở nên dồn dập và vô thức anh căng cứng người. Anh đặt tay lên lưng bế cô vào phòng tắm.
Bên tai cô vang lên tiếng thở dài đầu hàng của anh.
"Noãn Noãn của anh đã sẵn sàng rồi."
Quần áo của cô rơi xuống sàn, bên trong đầy hơi nước và ẩm ướt. Trạch Hằng thả cô vào bồn tắm, đôi chân dài miên man theo sát phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=450]

Khương Noãn Noãn không thể nhớ rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo. Khoảnh khắc hạnh phúc tột độ đó tràn ngập tâm trí cô. Như mưa xối xả trên biển nổ lách tách theo gió, con tàu du lịch nhấp nhô như bèo tấm trên sóng. Nước biển tràn vào cabin, mang theo mùi biển nồng nặc.
Các đốt ngón tay cô nắm chặt thành bồn tắm chuyển sang màu trắng bệch, cô yếu ớt than thở: "Đầu gối em đau quá."
Một tiếng thở dài khe khẽ vọng đến từ người đàn ông phía sau. Đôi bàn tay ấm áp của anh nhấc cô lên, rồi anh lật cô lại, ôm cô vào ngực, sải bước ra khỏi bồn tắm.
Khi họ đi ngang qua một tấm gương gần đó, mặt gương mờ ảo hiện ra hai người, dính chặt vào nhau.
Phòng ngủ lạnh buốt, Khương Noãn Noãn rùng mình nằm xuống chiếc giường êm ái. Trạch Hằng đặt một chiếc gối sau eo cô.
"Một lát sẽ đỡ hơn."
Người đàn ông lùi lại một chút, mở ngăn kéo, lấy đồ ra, ngậm lại xé nó vỏ, những ngón tay thon dài vẫn nắm chặt lấy chân cô. Khuôn mặt Khương Noãn Noãn đỏ bừng, không thể chịu đựng được sự gợi cảm, quyến rũ của anh. Cô lấy tay che mặt.
Chẳng mấy chốc, nỗi xấu hổ thoáng qua của cô tan biến dưới sự gần gũi và an ủi của anh.
Bên ngoài, mưa càng lúc càng to. Trạch Hằng cúi xuống, khẽ thì thầm vào tai cô.
"Anh yêu em."
Cô còn chưa kịp đáp, cơn đau xen lẫn khoái đã cuốn cả hai. Cô cắn vào vai anh, nước mắt ướt đẫm.
"Em biết... em đều nhớ."
Đêm dài ngập tràn tiếng nức nở và những lời an ủi dịu dàng. Bóng cây in trên tường đan xen, ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống chân giường, đôi chân thon thả run rẩy, mong manh hơn cả những giọt mưa đập vào lá ngoài cửa sổ.
...
Khi Khương Noãn Noãn tỉnh dậy lần nữa, bên ngoài là ánh nắng chói chang. Cô khẽ nheo mắt, nhận ra mình vẫn còn sống.
Suýt chút nữa cô tưởng mình sẽ "chết" trên giường vì con quái thú vừa được... mở hộp của anh.
Trên giường, lông vũ bay tứ tung - cô mới nhớ mình làm rách một chiếc gối lông ngỗng vào đêm qua.
Cô định trở mình, cánh tay quàng ngang hông kéo lại, đau buốt khiến cô suýt kêu lên.
Lý thuyết và thực hành thật là không hề giống nhau.
Khương Noãn Noãn quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đã mở từ lúc nào, cơn giận trong cô dâng lên.
Hôm nay còn đi làm kiểu gì?
Ngay khi cô định mở miệng trách mắng người đàn ông không biết mệt mỏi đã chiến đấu gần như đến tận bình minh này, thì khuôn mặt thiên thần, đã tiến đến và hôn lên má cô.
"Anh yêu em."
Một gáo nước lạnh như dội thẳng vào ngọn lửa trong tim, để lại chỉ còn khói trắng lững lờ bốc lên từ đống củi ướt.
Sự tức giận của Khương Noãn Noãn biến mất, thay vào đó là một cảm giác bất bình dâng trào, cô rên rỉ một cách điệu đà: "Chân em đau. Anh bế em đi rửa mặt."
Trạch Hằng hơi nhổm người lên, tấm chăn trượt xuống để lộ gần hết ngực. Anh hôn cô một lúc rồi bế cô vào phòng tắm.
Khi đi ngang qua thùng rác, cô vô tình liếc thấy vài vỏ bao bị rơi trên sàn.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không đến nỗi tệ, cô tự an ủi mình. Ít nhất anh vẫn chưa dùng hết hai hộp, vẫn còn chừa lại mấy cái -- xem ra cũng chưa đến mức phải vận dụng sức lực phi nhân loại.
Cơ thể phản chiếu trong gương trông thật thảm thương, khắp nơi đều là dấu vết anh để lại. Dĩ nhiên, Trạch Hằng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Trên ngực và cổ anh chi chít vết răng của Khương Noãn Noãn. Có lẽ tối qua cô cắn hơi mạnh, những chỗ đó vẫn còn sưng tấy, tím bầm.
Khi cả hai mặc quần áo xong, những dấu hôn trên cổ Trạch Hằng vẫn không cách nào che đi được. Anh khẽ vuốt lên cổ mình bằng đầu ngón tay, khóe môi cong nhẹ, cười khẽ:
"Cũng không tệ."

Bình Luận

0 Thảo luận