Cô bị hỏi đến ngẩn ra, mơ hồ ngẩng đầu lên:
"Hả?"
Khoảng cách gần đến mức cô có thể nhìn thấy rõ ánh sáng trong mắt anh. Đôi mắt hạnh khẽ chớp, vẻ nghi hoặc chân thật, không chút giả dối.
Anh đưa tay vén mấy sợi tóc vương bên má cô, cố đè nén cơn xúc động muốn hôn xuống, giọng khàn khàn:
"Vậy tại sao không ăn miếng thịt tôi gắp cho em?"
Khương Noãn Noãn ngẩn người vài giây, rồi mới nhận ra anh đang để ý chuyện nhỏ nhặt đến thế.
Cô khẽ đảo mắt, nghĩ đến không khí căng thẳng trên bàn ăn ban nãy, lập tức hiểu anh cho rằng cô giận vì bị coi là người ngoài nên mới không ăn món thịt kho đó.
Nhưng anh lại đặc biệt hỏi cô chuyện ấy, rõ ràng là rất quan tâm.
"Gần đây em đang giảm cân."
Khương Noãn Noãn ho khẽ một tiếng, thật thà nói:
"Anh cũng đâu gắp cho em món khác. Nếu anh gắp rau xanh cho em, em nhất định sẽ ăn."
Cố Đình Yến nghe vậy, ánh mắt quét qua người cô từ đầu đến chân. Cánh tay mảnh, đôi chân nhỏ, làn da trắng mịn như sứ, anh hơi nhíu mày:
"Đã chẳng có mấy lạng thịt, còn giảm?"
Khương Noãn Noãn cúi đầu, véo nhẹ phần thịt bụng, khẽ than:
"Giai đoạn ôn thi cuối rồi, tối nào cũng học đến rất muộn, dì Lâm lại bảo người làm nấu đồ ăn khuya cho em, toàn trái cây ngọt nữa. Em tăng mấy cân rồi."
Thực ra, Lâm Tiếu đối xử với cô rất tốt. Ngoại trừ việc phản đối cô và Cố Đình Yến quá thân, còn lại đều xem cô như con gái mà thương. Nghĩ đến những năm được nuôi nấng chu đáo, cô cũng không muốn khiến tình cảm giữa họ trở nên khó xử.
Cố Đình Yến hiểu tính cô từ nhỏ đã được cưng chiều, thích xinh đẹp, nên chuyện giảm cân với anh chẳng lạ. Nhưng anh không thích cô nhịn ăn khi vẫn đang tuổi lớn.
"Giữ dáng thế này là được rồi." Anh nói.
Cô lập tức lắc đầu:
"Không muốn."
"Gần đây có một buổi triển lãm trang sức."
Đôi mắt đen dài của anh liếc qua cô, quả nhiên thấy ánh sáng lóe lên trong mắt cô, anh thong thả nói tiếp, cố tình dụ dỗ:
"Kim cương hồng, vàng, xanh... đủ cả. Có muốn đi xem không?"
Ước mơ của Khương Noãn Noãn chính là trở thành nhà thiết kế trang sức. Chỉ cần thấy thứ gì lấp lánh và có tính sáng tạo, cô liền không nhấc nổi chân.
Nhưng nghĩ đến chuyện tăng cân, cô lại chần chừ:
"Anh... hôm nay đâu phải ngày đặc biệt gì, không cần tặng quà cho em đâu mà?"
"Không phải quà sinh nhật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=466]
Là quà... cho việc em không giảm cân." Cố Đình Yến nắm lấy đầu ngón tay cô, giọng nhẹ như gió:
"Nghe nói có tác phẩm của nhà thiết kế Yag, hình như rất nổi tiếng."
Anh thong thả chơi đùa với ngón tay cô, không hề gấp bởi anh biết chắc cô sẽ đồng ý.
Và quả nhiên, Khương Noãn Noãn gật đầu. Cùng lắm thì... anh đi làm rồi cô lén giảm cân sau.
"Được thôi." Cô khẽ nói, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, rồi nhét điều khiển vào tay anh.
"Anh chọn đi. Em ít xem phim, chẳng biết phim nào hay cả."
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, cô dựa vào đầu giường, nhét hai tay vào túi quần ngủ, nhìn thẳng về phía trước.
Cố Đình Yến nhìn dáng ngồi thẳng đơ cùng hai tay đang "phòng thủ" của cô, khẽ thở dài, rồi tùy tiện chọn một bộ phim.
Tên phim là "Thành phố dục vọng cấm kỵ" kể về mối tình sai trái giữa anh trai và em gái nuôi, bị cha mẹ phát hiện, sau đó tan vỡ rồi lại tái hợp, cùng nhau cứu rỗi.
Khương Noãn Noãn nghi ngờ anh cố ý chọn phim kiểu này. Nhưng mỗi khi cô len lén liếc anh, anh vẫn nghiêm túc nhìn màn hình, mặt nghiêng trông có vẻ rất chăm chú.
Đến lần thứ ba cô quay sang nhìn, anh bất ngờ bắt gặp ánh mắt cô:
"Muốn nói gì à?"
Cô chớp mắt, thoáng bối rối. Dù đầu óc rối tung, cô vẫn biết có vài chuyện không thể hỏi thẳng. Nghĩ vài giây, cô bèn chuyển chủ đề:
"Anh này, anh thích kiểu con gái như thế nào? Chắc có nhiều người theo anh lắm ha?"
Khóe môi anh cong lên, xoay người lại gần cô hơn, tựa đầu vào cùng chiếc gối:
"Vậy em hy vọng tôi thích kiểu nào?"
Ánh sáng mờ mờ từ TV chiếu lên mặt anh, làm dịu đi nét lạnh lùng thường ngày, chỉ còn lại sự ôn nhu và chuyên chú.
Cô bị anh ép đến mép giường, gần như sắp trượt xuống đất. Với sự thân cận rõ ràng ấy, dù chưa từng trải qua tình cảm người lớn, cô vẫn mơ hồ hiểu được anh đang cố tình thử lòng.
Ngón tay giấu trong túi siết chặt, cô hít sâu, rồi trả lời nửa lửng nửa lơ:
"Anh thích ai cũng được, em đều ủng hộ."
Cố Đình Yến nhìn sâu vào mắt cô, tiếp tục hỏi:
"Còn em, có nghĩ sau này muốn tìm bạn trai thế nào chưa?"
Câu hỏi làm Khương Noãn Noãn giật mình. Móng tay bấm vào lòng bàn tay, nhưng gương mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh:
"Em chưa nghĩ đến. Em sắp vào đại học rồi, vẫn còn ước mơ chưa làm được. Giờ chưa muốn yêu."
Trên TV là cảnh anh em giả yêu nhau, trên giường chỉ có hai người họ, lại hỏi nhau kiểu bạn trai lý tưởng cô không ngu, biết anh đang thử, nhưng cô cố thu mình, kéo giãn khoảng cách.
Cố Đình Yến cũng hiểu chuyện này không thể vội, chỉ gật đầu:
"Cũng đến lúc nên nghĩ rồi. Sau mười tám tuổi, tôi sẽ không quản em nữa."
"Vâng, biết rồi."
Câu chuyện dừng lại ở đó. Khương Noãn Noãn chẳng còn tâm trí xem phim. Đặc biệt là kiểu phim Âu Mỹ có đề tài cấm kỵ, cảnh thân mật táo bạo chẳng ít, mà cô lại đang ngồi cạnh "anh trai nuôi" đúng là xấu hổ đến muốn chui xuống đất.
Khi phim đến cảnh nam nữ chính tranh thủ lúc người nhà đi vắng để... kéo nhau lên giường, cô chịu không nổi nữa, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Bên cạnh yên ắng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng phim đầy ám muội vang lên giữa căn phòng công chúa nhỏ màu hồng.
Khương Noãn Noãn giả vờ ngủ được nửa tiếng, thì cơn buồn ngủ thật sự kéo đến.
Cố Đình Yến nhìn cô thân thể căng cứng dần thả lỏng, tư thế nằm ngay ngắn cũng hơi nghiêng về phía anh.
Anh cúi mắt, quang minh chính đại ngắm khuôn mặt cô, hàng mi dài thỉnh thoảng khẽ run, khiến anh bật cười nhẹ.
Anh cứ nhìn như thế rất lâu, đến khi mắt cay xè, thì nhạc phim vang lên giai điệu dịu dàng trong cảnh kết, khi hai nhân vật chính tiến vào lễ đường, ôm hôn nhau.
Tình cảm bị chôn giấu bấy lâu trong tim anh như bùng cháy, thôi thúc anh khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn rất nhẹ lên má cô.
Rất kiềm chế.
Không chạm vào nơi nào khác.
Chỉ thế thôi mà tâm hồn anh như bị thiêu đốt, dâng trào đủ thứ cảm xúc.
Anh khẽ nuốt xuống, lùi lại một chút, ghé sát bên tai cô, giọng như tình nhân thì thầm:
"Còn chưa đến hai tháng nữa... anh sẽ theo đuổi em. Ngoan nhé, chỉ cần em thích anh là được."
(Khúc này ảnh thì thầm nên đổi xưng hô anh - em nha)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận