Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 274: Sao có thể chờ nổi

Ngày cập nhật : 2025-09-17 15:27:32
Bàn tay cô dính phải một mảng ướt, nhờ chút ánh sáng le lói lọt vào mới nhìn thấy đầy máu tươi, sắc mặt Khương Noãn Noãn hoảng hốt.
"Anh bị thương rồi!" - Khương Noãn Noãn quýnh quáng không biết phải làm gì, bên người chẳng có bất kỳ thứ gì có thể giúp anh.
Trạch Lâm cúi đầu, cằm tựa vào hõm vai cô, giọng khàn khàn:
"Không sao."
Bên cạnh, ông nội Hoa Hoa sau cơn ngất ngắn ngủi thì tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ, lắp bắp hỏi:
"Hoa Hoa... Hoa Hoa của tôi đâu?"
Không gian sống chật hẹp tối đen, Khương Noãn Noãn không nhìn rõ tình trạng của ông, lại càng không dám tùy tiện nói thật chuyện Hoa Hoa bị đè chết, chỉ có thể tạm thời dỗ:
"Chúng cháu đã ôm Hoa Hoa ra ngoài rồi, nó không sao đâu."
Ông vốn định gắng gượng ngồi dậy, nghe vậy liền thở phào, biết gặp động đất mà vẫn cảm thấy áy náy, nước mắt lã chã:
"Các con là vào cứu ta mới bị vùi dưới này... Mạng già này không đáng, đổi lại hai đứa trẻ, ta xuống dưới đất cũng xấu hổ đến chết."
Trạch Lâm bình thản:
"Muốn làm thì làm thôi."
Từ sau vụ tai nạn xe, anh vốn chẳng nghĩ tương lai sẽ đi thế nào. Khi vừa rồi lao vào trong này, anh chỉ nghĩ rằng: nếu còn sống trở về, anh sẽ không tiếp tục sống một cuộc đời vô định như trước nữa.
Anh biết, người phụ nữ đang trong lòng mình đang dẫn dắt anh đi về con đường đúng đắn của cuộc đời. Không phải cha mẹ, không phải Phó Dĩnh, mà chính là cô - Khương Noãn Noãn. Không hay không biết, cô đã thay đổi anh.
Ông nội Hoa Hoa nặng nề thở dài.
Khương Noãn Noãn định lấy điện thoại gọi cầu cứu, mò trong túi quần chỉ thấy trống trơn, chắc lúc chạy trốn đã đánh rơi dọc đường.
Cô hỏi Trạch Lâm:
"Anh có mang điện thoại không? Gọi cho gia đình đi."
Trạch Lâm lắc đầu:
"Rơi mất rồi."
Khương Noãn Noãn thất vọng, thật kỳ lạ, sao cứ ở cạnh anh là điện thoại lại hỏng hay mất thế này.
Ba người im lặng một lúc, thỉnh thoảng có cát sỏi rơi từ trên xuống, bên ngoài vẳng lại tiếng kêu thảm thiết. Trong không gian tối đen như mực này, giống hệt địa ngục đáng sợ.
Trạch Lâm siết chặt cô, khẽ hỏi:
"Nếu hôm nay em chết cùng anh, em có hối hận không?"
Khương Noãn Noãn lập tức phì một tiếng, căng thẳng:
"Anh đừng nói linh tinh, chúng ta sẽ không chết! Tôi không muốn chết đâu!"
Trạch Lâm mím môi:
"Nếu không phải anh gọi em tới, sẽ chẳng xảy ra chuyện này."
Khương Noãn Noãn toàn tâm tập trung vào vết thương sau lưng anh, cô tháo khăn quàng cổ trên cổ mình xuống, lần mò trong bóng tối quàng qua vai anh rồi ép chặt lên.
Tư thế này khiến Trạch Lâm phải cúi hẳn người, mặt dán sát vào da cổ cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=274]

Anh muốn ngồi thẳng dậy, nhưng cơ thể lại không chịu rời đi.
Khương Noãn Noãn ép chặt vết thương, nói khẽ:
"Tôi hoàn toàn có thể từ chối anh, nhưng tôi đã không làm thế. Tôi bằng lòng cùng anh tới đây giúp đỡ, đâu phải lỗi của anh. Thiên tai bất ngờ, chẳng thể trách ai."
Cô không nói kiểu rộng lượng "không sao", cũng không trách cứ, chỉ nói rõ rằng bản thân muốn đi cùng anh.
Trong lòng Trạch Lâm dấy lên hối hận, lại xen lẫn vui mừng.
Hệ thống 66: [Alipay nhận 50 triệu, độ hảo cảm của Trạch Lâm: 52%.]
Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, nhiệt độ hạ thấp nhanh chóng. Khương Noãn Noãn quỳ ngồi trên đất chẳng bao lâu đã lạnh run, răng va lập cập. Máu sau lưng Trạch Lâm ngừng chảy, nhưng chiếc khăn quàng trắng đã nhuộm đỏ, dày cộm.
Hai người dán sát vào nhau, cô run cầm cập.
Trạch Lâm kéo khóa áo khoác, mở rộng ra rồi ôm cô vào trong.
Anh thân nhiệt cao, Khương Noãn Noãn dán sát vào liền thấy ấm áp. Cô thì thầm:
"Tôi ôm chặt anh hơn chút, chúng ta cùng sưởi ấm."
Trạch Lâm mất nhiều máu, sức lực chẳng còn bao nhiêu, khẽ mở miệng:
"Em làm lò sưởi nhỏ sao?"
Khương Noãn Noãn "ừ" nhẹ:
"Chuyên để sưởi cho anh, chẳng tốt sao?"
"Cũng không biết ai mới là người sưởi cho ai." - Trạch Lâm chịu không nổi, bất chấp vết thương sau lưng, dựa vào cây xà gãy.
Cô lo lắng, định ngồi dậy:
"Tôi không thể nằm lên người anh, sẽ đè trúng vết thương."
"Không sao." - Trạch Lâm giữ lấy eo cô, kéo áo khoác trùm kín lưng cô, giọng hơi gắt:
"Đừng nhúc nhích nữa, em còn lạnh nữa chắc anh chết vì lạnh mất."
Khương Noãn Noãn không dám động đậy, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh:
"Nếu anh khó chịu thì nói, tôi sẽ đổi chỗ cho anh."
Trạch Lâm tưởng tượng cảnh đó, khẽ cong môi:
"Được."

Tuyết đóng dày trên đỉnh núi, tình hình nguy hiểm. Trực thăng khó hạ cánh, cuối cùng Trạch Hằng phải đáp xuống sân bay Hải Bình rồi lái xe tới chân núi.
Suốt quãng đường, anh cầm chặt điện thoại, gương mặt căng thẳng. Đường núi sạt lở, chỉ có thể đi bộ.
Anh lấy ba lô đầy đồ cứu hộ từ xe, gia nhập ngay đội cứu hộ bản địa. Người đi cùng biết tình trạng cơ thể anh, vội khuyên:
"Đại thiếu, để tôi dẫn người lên, chắc chắn sẽ đưa Nhị thiếu và cô Khương ra ngoài. Trên đó âm mười mấy độ, cơ thể anh chịu không nổi đâu!"
Trạch Hằng làm như không nghe, chìa tay ra:
"Tôi là tình nguyện viên, cho tôi cái áo khoác phản quang."
Khoác áo đỏ, cầm gậy leo núi, anh bước thẳng lên vách đá. Người sau bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể theo.
...
Trời khuya, 11 giờ đêm.
Trạch Hằng leo đến bậc cuối cùng, ngực tức nghẹn, tim đập loạn như sắp ngừng. Chân sưng phù, vừa nhấc lên đã khuỵu gối, may có người phía sau giữ kịp.
"Đại thiếu gia!"
Anh nắm chặt gậy, gân xanh nổi đầy trán, cố gượng đứng thẳng:
"Không sao."
Có người đưa bình oxy:
"Anh đã đến cực hạn rồi, ít nhất thở chút oxy đi."
Anh hít mấy ngụm, rồi bỏ xuống, tiếp tục đi. Người khác nhìn anh, đều kinh ngạc: một người đàn ông đẹp đến mong manh như vậy, sao lại liều mạng ở đây?
...
Chó cứu hộ sủa dữ dội, Trạch Hằng lập tức đào bới. Đầu tiên lộ ra vạt áo đỏ nhỏ bé, đó chỉ là một đứa trẻ đã chết. Anh lập tức bỏ đi, để người khác xử lý thi thể, còn mình tiếp tục theo chó cứu hộ khác.
Anh không cho phép bản thân nghĩ đến khả năng Khương Noãn Noãn đã chết.
...
Trong hầm, Trạch Lâm nghe thấy tiếng chó sủa, vội đẩy Noãn Noãn:
"Có người tới!"
Ánh đèn cấp cứu rọi xuống, tuyết rơi vào mi mắt Khương Noãn Noãn tan ra. Cô vừa định cười, lại chết lặng khi thấy bóng dáng người đứng ở mép hố - Trạch Hằng.
Người đàn ông mặc áo gió, tóc bị tuyết làm ướt, ném xà beng xuống, một gối quỳ sát bờ, đôi mắt vốn u ám bỗng bùng sáng:
"Noãn Noãn."
"Đưa tay cho anh."
Giọng anh vẫn dịu dàng như trước, bàn tay đeo găng rách ở lòng bàn tay chìa xuống.
Khương Noãn Noãn run rẩy mi mắt. Cô từng nghĩ nhiều người sẽ đến cứu mình, duy nhất không ngờ lại là anh. Đây là ngọn núi cao đến thế kia mà!
Trạch Lâm liếc nhìn anh trai, rồi đỡ lưng Noãn Noãn, giọng khàn khàn:
"Còn ngẩn ngơ gì nữa, mau lên đi."
Khương Noãn Noãn nắm tay Trạch Hằng, được anh kéo mạnh lên. Gương mặt cô trắng bệch vì lạnh, môi run rẩy:
"Trạch Hằng, lưng Trạch Lâm bị thương rồi."
"Sẽ có người đưa cậu ấy đến trạm y tế." - Trạch Hằng tháo găng, đeo vào tay cô, xác nhận cô chỉ trầy xước ngoài da liền kéo cô rời khỏi đống đổ nát.
...
Trong lều cứu hộ, Trạch Hằng như kẻ chết đuối vớ được cọc, ôm chặt Khương Noãn Noãn, lặp đi lặp lại trấn an:
"Không sao rồi."
Anh dịu dàng lau nước mắt cho cô.
Khương Noãn Noãn nhìn sắc môi tái nhợt của anh, nghĩ đến chuyện chắc chắn anh đã bất chấp sức khỏe, bay đến đây, lại còn trèo núi băng tuyết... Nước mắt càng tuôn:
"Anh đi máy bay đến, không cần mạng nữa sao? Anh không biết tình trạng cơ thể mình à? Em với Trạch Lâm đợi cứu hộ cũng được, lỡ trên đường anh xảy ra chuyện thì sao?"
Nước mắt lau mãi không hết, bàn tay anh ướt nhẹp. Trạch Hằng bất lực, đành nâng cằm cô lên, đặt nụ hôn khẽ lên môi lạnh buốt của cô.
Anh thở dài khe khẽ:
"Đừng khóc nữa... Em biết anh chờ không nổi mà."
Anh yêu cô đến vậy, đến mức muốn dâng cả trái tim cho cô, sao có thể chờ nổi...

Bình Luận

0 Thảo luận