Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 458: Cố Đình Yến (4)

Ngày cập nhật : 2025-10-20 14:36:29
"Chắc... chắc cũng không sao đâu mà."
Khương Noãn Noãn hơi rụt người lại, không hiểu sao sắc mặt anh lại thay đổi nhanh đến thế.
Hai người bốn mắt nhìn nhau -- trong mắt cô là sự cẩn trọng và xa lạ.
Còn trong ánh mắt anh, lại là nỗi mâu thuẫn nặng nề: những năm qua bận rộn gánh vác công việc, lúc nào cũng sợ cô coi mình là người thân ruột thịt, nên không dám lại gần quá mức.
Quan hệ giữa họ, đúng như anh dự liệu, đã dần rẽ sang một con đường khác.
Cô hoàn toàn không để tâm đến cảm xúc của anh -- điều này anh vốn đoán trước được, nhưng vẫn khiến người ta khó mà chịu nổi.
Mọi thứ lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Anh hiểu, nóng nảy hay cảm tính cũng chẳng giải quyết được gì.
Đèn đỏ sắp chuyển sang xanh, Cố Đình Yến vươn tay, khẽ bóp má cô, giọng đều đều, trầm thấp:
"Khương Noãn Noãn, mấy năm tôi không ở nhà đúng là đã lơ là chuyện nuôi dạy và bồi dưỡng tình cảm với em."
"???"
Khương Noãn Noãn trong lòng toàn dấu chấm hỏi, chẳng hiểu câu đó nghĩa là gì, nhưng cũng đủ thông minh để không nhắc tới người phụ nữ vừa gọi điện khi nãy.
Xe dừng trong gara.
Cô nhanh chóng xuống xe, lấy cặp từ ghế sau rồi quay đầu nhìn người đàn ông từ ghế lái vòng qua.
Anh mặc bộ vest cắt may tinh xảo, dáng người cao thẳng, vai rộng, eo hẹp, khí chất sắc sảo.
Chỉ mới hơn nửa năm không gặp, Khương Noãn Noãn đã chẳng thể nối liền hình ảnh người đàn ông trước mắt với chàng trai trẻ mơ hồ trong ký ức nữa.
Anh bước lên bậc thang, cánh tay tự nhiên khoác lên vai cô:
"Vào nhà đi, muỗi nhiều."
Cô bất ngờ va vào ngực anh, loạng choạng bước theo vào nhà.
Cũng may, tư thế nửa ôm kia chỉ kéo dài một lát.
Vừa đóng cửa, Cố Đình Yến đã buông cô ra, cởi áo khoác ngoài.
"Lát nữa lên phòng em."
"Lên... phòng em làm gì?" Cô ngẩn người.
Anh nhướng mày, giọng trầm chậm:
"Thầy em nói dạo gần đây thành tích thi cử không tốt. Chúng ta nên nói chuyện một chút xem em gặp vấn đề ở đâu."
Khương Noãn Noãn mím môi, xị mặt:
"Anh mới về không mệt sao? Không nghỉ ngơi chút, để mai nói cũng được mà."
"Không mệt. Lo cho em thì vẫn đủ sức."
"Ờ..."
Hết cách, cô đành chạy thẳng lên lầu, lôi toàn bộ bảng điểm cũ ra cho anh xem.
Cố Đình Yến ngồi ngả ra ghế, hai chân bắt chéo, cầm mấy tờ bảng điểm lên xem.
Khương Noãn Noãn ngồi bên cạnh, nhìn đôi tay dài thon của anh lật từng tờ, trong lòng lại có chút căng thẳng khó hiểu.
Cảm giác như... đang ngồi cạnh một người ba nghiêm khắc không mấy khi về nhà.
"Thật ra... chỉ là em hơi yếu vài môn thôi, kéo điểm lại được mà."
"Ngồi xa vậy nói ai nghe?"
Ánh mắt đen sâu của anh lia sang, khí thế khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Cô nhận ra mình đang ngồi cách anh cả một đầu ghế, liền rụt rè nhích lại gần, tay chống lên mép đùi anh, nhỏ giọng lặp lại:
"Hai hôm tới em sẽ nhờ gia sư kèm thêm, không sao đâu."
Cố Đình Yến đặt bảng điểm xuống, tay khẽ xoa đầu cô, đầu ngón tay lướt qua vành tai nhỏ mềm:
"Không cần gia sư, tôi dạy."
"Anh... không bận nữa à? Dạy kèm cũng mệt lắm đó, tối nào cũng phải học với em hai tiếng."
Đôi mắt cô khẽ run, hai bàn tay luống cuống đặt lên chân anh, ngửa người ra, vẻ mặt vừa hoang mang vừa sợ sệt.
Bình thường cô không ở nội trú, buổi tối toàn học thêm với gia sư riêng.
Giờ đột nhiên người dạy lại là "anh trai" -- người hiếm khi xuất hiện, cảm giác kỳ lạ và hơi rối.
"Bận cũng sẽ dành thời gian. Thời gian này tôi ở nhà luôn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=458]

Giọng anh thản nhiên.
Cô sắp mười tám rồi.
Nếu cứ để mặc, cô sẽ trượt khỏi tầm tay anh chuyện đó, anh tuyệt đối không cho phép.
"Sao? Không muốn à?" Anh bóp nhẹ tai cô, giọng chậm rãi -- "Không tin tôi dạy được?"
Vành tai tê rần, cô cắn môi lùi lại:
"Không phải... chỉ sợ anh mệt thôi, hiếm khi mới về, lại phải lo cho em..."
"Khương Noãn Noãn." Giọng anh thấp xuống, ánh mắt nghiêm túc -- "Tôi nuôi em, không phải vì thấy phiền. Mọi thứ tôi làm cho em đều là tự nguyện."
Tim cô khẽ run.
Lần đầu tiên trong đời, cô nghẹn lời, không biết phải đáp thế nào.
Đêm đó, cô -- người vốn dễ ngủ -- lại mất ngủ đến sáng.
Sáng hôm sau, khi bước xuống nhà, đã thấy Cố Đình Yến ngồi cùng Lâm Tiếu ăn sáng.
Người giúp việc kéo ghế bên cạnh anh ra, cô ngáp dài, chậm rãi ngồi xuống.
Một bàn tay từ bên cạnh đưa tới ly sữa:
"Ngủ không ngon à?"
Cô cầm lấy, uống vài ngụm, giọng uể oải:
"Bị dọa sợ."
Cả bàn ăn thoáng chốc im lặng.
Lâm Tiếu là người đầu tiên bật cười:
"Tối qua con kiểm tra bài khiến con bé mơ thấy ác mộng hả?"
Lúc đó Khương Noãn Noãn mới kịp nhận ra người ngồi bên cạnh mình là ai, mặt lập tức cứng đờ.
Không khí trở nên ngượng ngùng, cô vội uống hết sữa, rồi đứng dậy:
"Sắp trễ rồi, em đi trước đây!"
"Ngồi xuống." Giọng anh vang lên, trầm mà nặng.
Bị "nhà tài trợ" gọi, cô chỉ đành ngồi xuống, mắt mở to vô tội:
"Em không có ý nói anh đáng sợ đâu mà."
Ánh mắt anh tối sâu, không rõ cảm xúc.
Anh chỉ gắp một chiếc quẩy bỏ vào bát cô, lạnh nhạt nói:
"Ăn xong tôi đưa đi học, không trễ đâu."
Dưới ánh nhìn của anh, cô đành ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng.
Lâm Tiếu chợt nhớ ra chuyện gì, bảo người giúp việc mang bánh ngọt trong tủ lạnh ra.
Khi hai người sắp ra cửa, Lâm Tiếu đưa cho cô hộp quà nhỏ có logo Nam Phù Ký.
"Không phải con thích ăn loại này nhất sao? Tối qua anh con mua về cho con đấy. Hôm qua con đi ăn nên dì chưa lấy ra, hôm nay mang theo ăn trưa đi nhé. Loại này để lâu dễ hư."
Hộp bánh lạnh trong tay, Khương Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Cố Đình Yến, ánh mắt khẽ dao động.
Hôm qua là Valentine.
Anh mang về đúng loại bánh cô thích nhất.
Cô tự nhủ đó chỉ là trùng hợp thôi -- nhưng việc anh vẫn nhớ rõ sở thích của cô, khiến tim cô mềm nhũn đi một chút.
Hai người ngồi lên xe, không ai nói gì.
Đến cổng trường, cô ôm hộp bánh xuống, cúi người, khẽ nói:
"Cảm ơn anh."
Cố Đình Yến nhìn cô một lúc.
Khi cô chuẩn bị đóng cửa, anh khẽ nói:
"Đừng sợ tôi."
Cô hơi khựng lại, tay dừng giữa chừng, rồi mở cửa ra lại.
Khuôn mặt non trẻ đầy áy náy:
"Em không sợ anh đâu. Chỉ là anh lâu rồi không về, nên thấy hơi lạ lẫm. Hôm qua anh kiểm tra đột ngột quá nên em mới hoảng, em hiểu là anh chỉ lo cho em thôi."
Anh cong môi, giọng dịu hơn:
"Tan học, tôi đến đón."
Khương Noãn Noãn gật đầu, nở nụ cười nhẹ nhõm:
"Vâng."
Chỉ một hộp bánh nhỏ, đã đủ xóa đi không khí gượng gạo đêm qua.
Buổi chiều tan học, Cố Đình Yến thật sự đứng đợi cô trước cổng trường.

Bình Luận

0 Thảo luận