Nhìn thấy cảnh này, hơi thở của Phó Thi Lưu suýt nữa nghẹn lại, nước mắt hòa cùng bùn đất rơi xuống, trong bóng tối không nhìn rõ, giọng nghẹn ngào không thôi:
"Em luôn dựa vào tín hiệu định vị trên đồng hồ mà tìm anh, em đã đi suốt cả ngày, Cố Thời Châu, sao anh có thể như vậy được?"
Cố Thời Châu nhíu chặt mày, trong mắt còn mang theo mấy phần mệt mỏi và cáu gắt khi vừa tỉnh giấc, giọng cũng lạnh đi nhiều:
"Đồng hồ cấp cứu sao không ấn?"
Phó Thi Lưu khụy xuống, bất lực ôm lấy đầu gối, dáng vẻ yếu ớt run rẩy trong mưa:
"Ấn rồi thì coi như bỏ cuộc, em muốn cùng anh tìm được bảo vật thì sao có thể bỏ cuộc chứ. Suốt cả đường đi, em đều nghĩ như vậy, nhưng anh sao có thể..."
Sao có thể mặc kệ cô, ôm một người phụ nữ khác ngủ, hoàn toàn không có ý định tìm cô ta.
Cô đỏ mắt nhìn về phía Khương Noãn Noãn trong lều:
"Cô ấy chẳng phải là đồng đội của Ngụy Tử Dịch sao, tại sao các người lại ở cùng nhau?"
Khương Noãn Noãn khẽ ho một tiếng:
"Chúng tôi nhảy dù rơi cùng một chỗ, nên tạm thời lập đội thôi."
"Nhưng cô lại nằm trong lều của tôi, ngủ trong túi ngủ của tôi." Giọng Phó Thi Lưu càng lúc càng uất ức, bùn đất trên người còn bắn tung tóe vào trong lều.
Cố Thời Châu đặt đèn pin sang bên cạnh:
"Chẳng lẽ bảo cô ấy ngủ ngoài trời? Tôi không cầm thú như vậy."
Phó Thi Lưu nghẹn lời, cơn xúc động trào dâng, giọng khàn khàn:
"Anh biết em không có ý đó mà."
Khương Noãn Noãn cảm giác hào quang "nữ phụ ác độc" trên đầu mình sáng bừng luôn.
Cô liếc nhìn Cố Thời Châu, thấy anh chẳng có biểu cảm gì, nếu giờ cô nhường chỗ thì chẳng khác nào tự biến mình thành "gà ướt".
"Là lỗi của tôi, hai người đừng cãi nữa."
Nghĩ vài giây, Khương Noãn Noãn đứng dậy, lôi trong ba lô ra cái khăn đưa cho Phó Thi Lưu:
"Cô lau qua đi, rồi vào trong ngồi, lát nữa tôi sẽ ra ngoài."
Phó Thi Lưu lúc này lại yếu ớt lên tiếng:
"Không phải đâu Khương tiểu thư, tôi không có ý nhằm vào cô, chúng ta có thể cùng tránh mưa."
"Tôi biết, ai cũng có lúc mất bình tĩnh thôi." Khương Noãn Noãn bình thản đáp:
"Cô vào trước đi."
Cố Thời Châu kéo cổ tay cô, nhíu mày:
"Em định giở trò gì mà đòi ra ngoài? Ai cho em đi?"
"Không có." Khương Noãn Noãn hất tay anh ra, vẫy vẫy cổ tay, nút SOS trên đồng hồ lóe sáng từng nhịp.
"Tôi đã ấn nút cấp cứu rồi, tức là bỏ cuộc. Chờ nhân viên đến, tôi đi."
Vốn dĩ cô cũng chỉ định tranh thủ quét một làn thiện cảm, giờ rút lui cũng chẳng sao. Lần sau lại tìm cơ hội khác, chẳng cần biến mình thành nữ chính chịu ngược tâm. Loại tình yêu khổ sở này, ai muốn ăn thì cứ ăn, cô tuyệt đối nuốt không nổi.
Trong mắt Cố Thời Châu ánh lên vẻ lạnh lùng. Toàn thân lấm lem bùn đất của Phó Thi Lưu chui vào, rất nhanh làm ướt một góc lều. Cô co ro nơi đó, miễn cưỡng lau tạm, để lộ gương mặt đẹp kiểu nữ chính bi tình.
"Không uổng công em đi xa như vậy, cuối cùng cũng tìm được anh rồi, Thời Châu." Phó Thi Lưu gắng gượng nở nụ cười, không để nước mắt rơi, cảnh ấy quả thực bi thương đến mức Khương Noãn Noãn cũng muốn khen một câu "đỉnh thật".
Cố Thời Châu ngồi xếp bằng trên túi ngủ, cúi mắt nhìn cô, thản nhiên đáp:
"Hoàn toàn không cần thiết."
Nụ cười Phó Thi Lưu cứng lại, lặng thinh.
Khương Noãn Noãn chen trong bầu không khí này thấy cả người khó chịu. Lúc nhân viên công tác bên ngoài che ô đến đón, cô lập tức chào hai người một cái:
"Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại."
Cố Thời Châu nhìn dáng vẻ dứt khoát của cô khi chui ra khỏi lều, thấp giọng chửi:
"Đồ không có lương tâm."
Nhân viên giơ ô che cho Khương Noãn Noãn, thuận tiện liếc vào trong, nhìn thấy cô gái bùn đất kia, trong lòng không khỏi thở dài.
Cô Phó này đúng là thảm nhất nhì chương trình. Nhảy dù chưa được bao lâu đã lạc đường, còn ngã xuống hố bùn, bò dậy đi cả ngày không tìm thấy vật tư. Cuối cùng cũng tìm được đồng đội, ai ngờ trong lều của Cố nhị gia lại có một tiểu mỹ nhân sạch sẽ xinh đẹp.
Mà camera bên họ còn quay rõ cảnh hôm nay anh nắm tay cô gái ấy đi dạo trong rừng. Ban đầu còn định ghép CP cho Phó tiểu thư và Cố ảnh đế, giờ xem ra chỉ có thể xoay sang tuyến hài hước.
Nhân viên nghĩ đi nghĩ lại, Khương Noãn Noãn đã ngồi trên xe jeep sưởi ấm, về căn biệt thự tư nhân mà đoàn mượn tạm làm trạm dừng.
Các phòng cho khách bỏ cuộc đều được chuẩn bị chu đáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=191]
Lúc Khương Noãn Noãn ngâm mình trong bồn tắm, thoải mái thở dài một tiếng, còn bưng ly sữa nóng lên uống một hớp.
Cô quyết định ở lại chờ chương trình kết thúc rồi ra trao giải là được. Chứ lăn lộn rừng rú không tắm rửa thì hoàn toàn không hợp với cô.
...
Rừng Mornside, mưa đã ngớt.
Để giữ tính chân thật và sự "tôn trọng" đối với giải thưởng mười triệu, chương trình sẽ không cho Phó Thi Lưu thêm cơ hội sau khi bỏ lỡ điểm vật tư. Đến khi trời tờ mờ sáng, bùn đất trên người cô cũng khô lại thành từng mảng.
Cố Thời Châu cả đêm hầu như không ngủ, trong lều lấm lem bùn khiến anh khó chịu.
"Thời Châu, lúc em đến thấy gần đây có một cái hồ nhỏ." Phó Thi Lưu khó chịu kéo quần áo: "Anh có thể đưa em đi rửa không?"
Trong mắt Cố Thời Châu lộ quầng xanh, anh sải chân bước ra khỏi lều, giọng đầy mất kiên nhẫn:
"Tự đi đi, tôi thu lều."
"Về rồi thu cũng được mà." Phó Thi Lưu cắn môi, không biết nghĩ gì, đột nhiên nũng nịu:
"Anh đi cùng em nhé?"
Dáng vẻ nũng nịu này, ba phần giống y hệt Khương Noãn Noãn.
Cố Thời Châu nhìn cô chằm chằm một lúc, bỗng thấy khuôn mặt kia vừa bẩn vừa khó coi, cười lạnh:
"Đúng là khi đó không nên lo chuyện bao đồng."
Phó Thi Lưu ngẩn ra:
"Cái gì?"
"Chuyến Pháp lần đó." Anh nhếch môi cười, trong mắt toàn sự mỉa mai:
"Quả thật không nên xen vào chuyện của cô."
"Cất cái biểu cảm này đi, trước đây cô chưa từng như thế."
Phó Thi Lưu mặt trắng bệch, cuối cùng đành tự đi ra hồ rửa tạm. Nào ngờ xui xẻo bị một con rết quấn lấy mắt cá chân, cô hét ầm lên chạy loạn, chật vật ngã sấp.
Cố Thời Châu thu lều xong, tiện chân giẫm c.h.e.c con rết đang bò xuống khỏi chân cô.
Phó Thi Lưu ngẩng gương mặt yếu đuối trắng nhợt, mắt đỏ hoe, dường như đã không chịu nổi nữa:
"Anh muốn báo thù em đến khi nào mới chịu tha thứ cho em?"
Đáp lại cô là một cái ba lô ném trước mặt, cùng với giọng nam nhàn nhạt:
"Chẳng phải cô tìm tôi cả đêm là để cùng nhau lấy bảo vật sao? Vác lên đi rồi đi thôi."
Khương Noãn Noãn ngồi trước màn hình, nhấp sữa nóng, nhìn cảnh hai người trong màn hình, thuận tiện trêu nhân viên công tác:
"Cái ba lô to thế mà còn bắt người ta vác nữa."
Nhân viên liếc cô:
"Cô không phát hiện Cố nhị gia đối xử với cô khác biệt à?"
"Khác biệt gì cơ?"
"Hôm qua chẳng phải anh ta đã giúp cô vác cả ngày sao."
Khương Noãn Noãn lắc đầu, vỗ vai hắn, ra dáng "người từng trải":
"Cậu không hiểu đâu, càng yêu một người, lúc bị phản bội thì càng hận. Đây chính là kiểu tình tiết ngược trước ngọt sau đó."
Nhân viên khinh bỉ. Hôm qua hắn còn tận mắt thấy hai người kia ra hồ tắm, còn dọa không cho quay. Xong trên đường về lều, quần của Cố nhị gia còn chưa kéo khóa, cái đó cũng không thể đưa lên phát sóng.
Nếu nói giữa họ không có gì, hắn sẵn sàng ăn... phân chó.
Khương Noãn Noãn thấy chán, cúi đầu bắt đầu nhắn tin cho Cố Đình Yến.
...
Trong văn phòng tập đoàn.
Cố Đình Yến vừa ném một tập tài liệu lên bàn, giấy tờ trong kẹp rơi lả tả, mấy người bị mắng cúi gằm đầu, không dám thở mạnh.
"Báo cáo kiểm định tòa nhà ở phố Phạm Dương, các người đã xem chưa?"
"Lúc đó... đã xem rồi ạ, trong báo cáo của trạm kiểm định đều ghi đủ tiêu chuẩn." Mấy người cúi đầu, lắp bắp trả lời.
Anh đứng dậy, lần này trực tiếp hất cả bìa hồ sơ trên bàn ra ngoài.
Một góc tài liệu sượt qua má một người, rạch thành vết máu.
Ngón tay Cố Đình Yến chống lên bàn, cặp mắt đen dài hẹp u ám, giọng trầm độc:
"Kiểm tra lại phát hiện hệ thống phòng cháy không đạt, cột dầm thép thì ăn bớt, tường chịu lực tầng ba trở lên còn bị dỡ bỏ để nới không gian. Các người nói với tôi như thế là đạt chuẩn à?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận