Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 188: Lên đảo

Ngày cập nhật : 2025-09-15 14:56:10
"Chào buổi sáng." Cô chủ động vẫy vẫy tay đang dán cao dán.
Ánh mắt Cố Thời Châu dừng lại ở cổ tay cô, ánh lên tia suy tư.
Lúc này, chương trình sắp xếp cho mọi người lên xe đến điểm tập kết nhảy dù, tạm thời còn đưa cho mỗi đội một máy quay riêng, để họ nói vài câu.
Phó Thi Lưu ngồi cạnh Cố Thời Châu, dáng ngồi tao nhã, thoải mái nói: "Thời Châu rất lợi hại, anh ấy sẽ bảo vệ tôi, tôi cũng sẽ không kéo chân anh ấy."
Máy quay chuyển sang Cố Thời Châu, anh lại đang thất thần, trong miệng cắn một viên kẹo bạc hà, "rắc" một tiếng giòn vang.
Đối diện chéo với anh, Khương Noãn Noãn thấy lạnh, khoác thêm áo gile lông, ngay sau đó lại hắt xì một cái rõ to, chóp mũi xinh đỏ ửng lên, cô lấy ngón tay xoa xoa, trông còn khá đáng yêu.
Bất chợt, Cố Thời Châu nuốt viên kẹo đã vỡ vụn, khóe môi cong lên một nụ cười lười biếng.
"Ừ, tôi sẽ cố gắng bảo vệ."
Cảnh quay này bị máy quay ghi lại, tổ chương trình đã nghĩ sẵn rồi: nhất định sẽ thêm hàng loạt hiệu ứng bong bóng hồng, tạo chủ đề "tình yêu chớm nở giữa mỹ nhân cổ điển nhà giàu và ảnh đế trẻ tuổi".
Khởi đầu của chương trình Kho báu đảo hoang cũng rất kích thích: tất cả khách mời đều phải nhảy dù từ trên cao, có huấn luyện viên chuyên nghiệp đi kèm, hạ cánh rải rác ở các địa điểm khác nhau. Trên cổ tay mỗi người đều có đồng hồ định vị và cầu cứu, tiện cho việc tìm vị trí và theo dõi tình trạng sức khỏe của đồng đội.
Vật tư chỉ đủ cho bốn người một nhóm, nhưng năm nhóm lại bị thả rải rác khắp đảo, điều này đồng nghĩa chắc chắn sẽ có một nhóm phải chịu đói chịu lạnh.
Khương Noãn Noãn đối với việc nhảy dù cũng không có cảm xúc dao động gì lớn, cô chỉ lắng nghe 66 báo cáo xong tình hình độ hảo cảm của Cố Đình Yến tăng lên tối qua, liền bảo nó chờ chương trình kết thúc rồi tổng hợp một lần.
Trên trực thăng, trước khi nộp điện thoại, cô còn tranh thủ nhắn hỏi Phó Cẩm Triệu về tình hình gần đây của bà ngoại.
Đến lúc phải nhảy dù, cô đeo kính bảo hộ, gắn chặt với huấn luyện viên như "song sinh dính liền".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=188]

Gió lạnh thốc vào từ ngoài khoang, cô còn quay đầu nói với Ngụy Tử Dịch:
"Chúng ta--"
Cơ thể rơi xuống có cảm giác khó chịu, nhưng Khương Noãn Noãn không quá hoảng loạn. Trước đó Cố Thời Châu từng đưa cô đi nhảy dù một lần, cô biết cảm giác nhìn xuống từ bầu trời đẹp thế nào, nên tâm lý lúc này bình tĩnh đến lạ.
Trên một chiếc trực thăng khác, Cố Thời Châu chọn tự mình nhảy dù.
Phó Thi Lưu không hề biết mấy năm nay anh còn học những môn thể thao mạo hiểm này, cô lấy hết can đảm hỏi: "Anh có thể dẫn em nhảy không? So với huấn luyện viên, em càng tin tưởng anh hơn."
Người đàn ông kiểm tra lại thiết bị, liếc nhìn cô một cái: "Kỹ thuật của tôi không tốt, em cũng dám giao mạng cho tôi?"
Phó Thi Lưu kiên định gật đầu: "Ừ, giao cho anh."
Cố Thời Châu nhướng mày, trong mắt đen láy kia không rõ là giễu cợt hay buồn cười, khẽ gãi chân mày: "Không dẫn, nghe huấn luyện viên của em đi."
Anh không nói thêm, sau khi chuẩn bị xong liền nhảy xuống.
Phó Thi Lưu nhìn bóng dáng anh biến mất nhanh trong không trung, mím chặt môi.
Cô biết Cố Thời Châu đã thay đổi. Anh tuy cho phép cô tiếp cận, thân thiết, nhưng luôn có một cảm giác khó nói thành lời: rõ ràng ở ngay bên cạnh, cũng sẽ mỉm cười với cô, nhưng lại khiến cô cảm giác anh cách mình nghìn trùng.
Giống như đang đeo một chiếc mặt nạ giấu kín cảm xúc, cô vừa không chạm được, lại càng không tháo xuống được.
Điểm hạ cánh của mọi người đều khác nhau.
Khương Noãn Noãn chân vừa chạm cát, huấn luyện viên phía sau liền nhanh chóng thu dọn rồi lái ca nô rời đi.
Cô nhìn điểm trên đồng hồ định vị, phát hiện Ngụy Tử Dịch bị rơi xuống phía bên kia đảo, cách nhau cả đoạn nam bắc.
Đang than thở "toang rồi", trên cao lại có chiếc dù lớn hạ xuống.
Nghe tiếng động, cô quay đầu nhìn, liền thấy Cố Thời Châu trong bộ đồ chống gió đen quỳ xuống cát, động tác lưu loát tháo bỏ thiết bị trên người.
Gió biển thổi qua, cô hắt xì.
Cố Thời Châu ngẩng đầu, dường như mới phát hiện ra cô: "Đồng đội của em đâu?"
Khương Noãn Noãn: "Bên kia núi."
Gió thổi tóc bay loạn, dính cả lên mặt trông đáng thương. Anh thu dọn xong rồi đi tới trước mặt cô: "Có muốn đi cùng không?"
Cô gật đầu: "Đi."
Cố Thời Châu liếc cô một cái: "Đêm qua ngủ ngon chứ?"
Khương Noãn Noãn ngẩng đầu, trong ánh mắt sâu thẳm mang chút trêu chọc ấy lại chẳng có lấy một tia cười. Cô lập tức bước vào rừng, đổi chủ đề: "Phó Thi Lưu đâu? Anh không đi tìm cô ta sao?"
"Rồi sẽ gặp thôi." Cố Thời Châu chậm rãi theo sau.
Trên đảo, tổ chương trình giấu đầy camera quay lén, để đảm bảo hiệu quả, phía sau bọn họ không có quay phim đi theo.
Khương Noãn Noãn nhìn điểm vật tư trên đồng hồ, hôm nay cô phải lấy được một phần mới chắc chắn không phải chịu đói rét.
Có lẽ đêm qua đảo có mưa, đi không bao lâu, giày thể thao của cô đã lấm đầy bùn, cổ bị lá cây quệt qua ngứa rát, khiến cô liên tục gãi.
"Không lẽ còn có muỗi độc thế này?"
Cố Thời Châu nghe cô lẩm bẩm, ánh mắt nhìn sang cổ cô, chợt ngưng lại: "Đừng gãi nữa."
Khương Noãn Noãn bị anh đột nhiên nắm cổ tay, ngơ ngác ngẩng đầu: "Làm gì vậy?"
Anh cúi người, ngón tay ấn lên mấy nốt đỏ trên cổ cô, thấp giọng: "Không phải muỗi đốt, em đụng phải cái gì rồi? Dị ứng à?"
Cô càng ngơ ngác: "Chắc chỉ bị lá quệt qua thôi, tôi chưa từng dị ứng."
Cố Thời Châu siết chặt cổ tay cô, nhìn đồng hồ định vị: "Đi lấy thuốc ở điểm vật tư."
Khương Noãn Noãn không thấy được mình nghiêm trọng ra sao, chỉ có thể bị anh kéo đi nhanh hơn.
Đi gần hai tiếng, gần trưa vẫn chưa tới điểm vật tư.
Cô giãy ra, mệt mỏi ngồi phịch xuống gốc cây cụt, thở hổn hển: "Tôi không đi nổi nữa, Cố Thời Châu, nghỉ chút đi."
Vốn dĩ thể lực của cô không bằng một nửa anh, mặt đầy mồ hôi, môi tái nhợt, thật sự đã mệt lả.
Anh nắm lấy gáy cô, ấn nhẹ về phía mình để quan sát kỹ tình trạng.
Khương Noãn Noãn chẳng còn sức, mặc anh kiểm tra, còn liếm môi khô khốc: "Tôi khát."
Cố Thời Châu liếc cô, châm chọc: "Vậy em tham gia cái này làm gì? Để người khác gánh à?"
Chẳng phải vì muốn tiếp cận anh kiếm tiền đó sao?
Cô mím môi, lại đem lý do từng nói với Cố Đình Yến ra lặp lại, anh nhìn chằm chằm mấy giây, rồi bất ngờ cười: "Em đúng là không biết nói dối. Chẳng lẽ hắn ngay cả chuyện này cũng không giúp em?"
Khương Noãn Noãn gạt tay anh, lại đưa tay gãi cổ: "Là tôi chủ động, tôi không muốn cái gì cũng dựa vào người khác."
Cố Thời Châu lại nắm cổ tay cô, cau mày: "Đừng gãi, trầy da rồi."
Cô ấm ức kêu, giọng vô thức lộ chút làm nũng: "Nhưng ngứa quá mà."
"Chắc dính phải nhựa lá độc, đi rửa thử."
Anh bất lực kéo cô dậy, giữ chặt tay, dẫn qua một khu rừng nhỏ, dừng lại bên một hồ nước ngọt phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Cố Thời Châu ấn cô ngồi xuống, múc nước dội thẳng lên cổ cô. Lạnh buốt, Khương Noãn Noãn rùng mình, nhăn nhó: "Lạnh c.h.e.c đi được."
"Ít nói nhảm."
Anh giữ cổ cô, thấy gương mặt ấm ức kia, im lặng vài giây rồi không dội nước nữa, đổi sang ngón tay nhúng nước, chậm rãi thoa lên những vết đỏ.
Ngón tay anh mang theo chút ấm, lực đạo vừa phải, Khương Noãn Noãn ngồi ngoan, không kêu ca nữa, trông ngoan hẳn.
Cảnh hai người hòa hợp này bị camera ghi trọn.
"Giờ chúng ta còn ghép CP thế nào? Chúng ta để Cố ảnh đế cơ hội tỏa sáng khi nhảy dù, thế mà anh ta lại nhảy lệch sang chỗ Khương Noãn Noãn, chứ không phải Phó Thi Lưu?"
"Phó Thi Lưu đâu rồi? Cô ta thành ra thế nào rồi?"
Mở cảnh quay của cô ấy ra, thấy vừa từ bùn lầy bò lên, thành một con 'người bùn', cả ekip im lặng...
CP này chắc là, đại khái, có lẽ... ghép không nổi rồi.
Đạo diễn im lặng hồi lâu mới nói: "...Xem thêm đã, ở điểm vật tư có quần áo với lều, thay xong sẽ ổn."

Bình Luận

0 Thảo luận