Đúng giờ đến cổng trường mới của Quốc Dân, trước khi xuống xe, Khương Noãn Noãn hỏi anh:
"Có lẽ hồi nhỏ, chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện nào đó phải không?"
Trạch Hằng cười nhạt:
"Hồi nhỏ đã lâu quá rồi, anh cũng nhớ không rõ."
Khương Noãn Noãn cụp mắt:
"Vậy thôi, em đi họp phụ huynh đây, anh về sớm nghỉ ngơi nhé."
Xuống xe, nhìn chiếc Bentley xa dần, cô thong thả bước vào trường.
Cô đoán Trạch Hằng chính là nam chính ẩn của thế giới thứ tư. Nhưng có chỗ rất kỳ lạ -- anh vốn được hệ thống 66 xác định là nhân vật nam phụ trong kịch bản dung hợp nhiều nam chính, số mệnh 30 tuổi sẽ chết. Thế thì tại sao một nam phụ yểu mệnh lại trở thành nam chính ẩn? Trước kia cô cho rằng là do thế giới dung hợp mà 66 không phát hiện, nhưng nhớ đến bức ảnh và tờ giấy tìm thấy ở nhà họ Khương, cô lại cảm thấy có thể hồi nhỏ anh từng làm chuyện gì đó liên quan đến cô, nên mới thay đổi thành kết cục nam chính.
Khương Noãn Noãn hỏi thầm trong đầu:
"66, nếu năm sau Trạch Hằng phẫu thuật, tỉ lệ sống là bao nhiêu?"
Hệ thống 66 đáp:
[0.]
Cô lại hỏi:
"Nếu anh ấy trở thành nam chính, phẫu thuật thì sao? Có khả năng sống sót không?"
66 vẫn trả lời:
[Vẫn là 0. Thế giới tiểu thuyết có hàng nghìn kịch bản, thiết lập của anh ấy là pháo hôi bi kịch. Cho dù đổi thành kịch bản nam chính thì cũng nhất định là BE. Loại kịch bản này mới dễ lấy nước mắt độc giả. Hệ thống bọn tôi không để tác giả tùy tiện sửa thành đại đoàn viên đâu. Phải có cả BE lẫn HE mới cân bằng.](Editor: Beo)
Nó còn giả bộ giơ tay gãi mặt, cười gian xảo:
[Hắn coi như là cái 'cây hốc cây' duy nhất mà cô không cần động não. Ở bên hắn chắc cũng thoải mái, cô bắt đầu đau lòng cho hắn rồi nhỉ?]
Khương Noãn Noãn nhướng mày:
"Trái tim tôi hôm nay đau vì người này, mai lại đau vì người khác, ngày nào cũng đau."
66 cười hí hửng:
[Họ đều rất ưu tú. Người làm nhiệm vụ như cô lạc vào tình cảm này kia là khó tránh. Cho nên tôi sẽ tặng thêm cho cô một 'thế giới thư giãn'. Hoàn thành viên mãn rồi, cô sẽ thành tỷ phú trăm tỷ ở thế giới thật luôn.]
Khương Noãn Noãn bận tìm phòng học nên không đáp lại nó nữa, mà nhìn thấy ở cửa lớp có một người đang đứng chờ -- Trạch Lâm.
So với một loạt phụ huynh lớn tuổi, anh mặc hoodie dày màu đậm, quần đen đơn giản, tóc vàng nổi bật, trẻ trung lại khác biệt.
Anh quay đầu, gương mặt đầy bất kiên nhẫn. Nhìn thấy cô thì cảm xúc thu lại chút, lạnh lùng nói:
"Tưởng cô không đến."
"Tất nhiên là đến chứ."
Khương Noãn Noãn nắm tay nhỏ của Quốc Dân, thấy TrạchLâm có chút căng thẳng, liền trấn an:
"Buổi họp phụ huynh thường chỉ là giáo viên nói về tình hình học tập, hoặc thu thêm chút kinh phí hoạt động thôi, không sao đâu."
"Buổi tối cô đi đâu?" Trạch Lâm tiện tay nắm lấy bàn tay của Quốc Dân, liếc cô một cái.
"Đi ăn cơm với anh trai anh." Cô suy nghĩ vài giây rồi trả lời.
"Ồ." Anh cúi mắt bước vào lớp, còn Quốc Dân thì nhận được ánh mắt ra hiệu của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=257]
Nhớ đến chuyện đã bàn nhau trên xe, cậu bé khẽ gật đầu -- sẽ giúp những bạn nhỏ khác và cũng giúp anh trai.
Trường mà Trạch Lâm chọn cho Quốc Dân là trường thực nghiệm tốt nhất ở Lăng Cảng, gần như tất cả gia đình giàu có đều gửi con đến đây.
Hai người lớn dắt theo một đứa trẻ cùng vào, lập tức trở thành tâm điểm.
Nhiều phụ huynh cảm thấy Khương Noãn Noãn rất quen mắt.
Trạch Lâm tuy có gương mặt tuấn mỹ, nhưng khí chất u ám, lại ít xuất hiện vì bệnh tật, nên gần như không ai nhận ra.
Họ quá mức nổi bật, mà còn là nhóm hiếm hoi dắt trẻ theo đến họp phụ huynh -- bình thường học sinh không cần có mặt.
Khương Noãn Noãn nhận ra, nhỏ giọng hỏi:
"Sao anh lại đưa Quốc Dân đến?"
Trạch Lâm nhìn lên bục giảng, hừ lạnh:
"Hôm qua thằng nhóc này vì đi lại bất tiện, đi vệ sinh thì ngồi thụp xuống ngã cả vào bồn cầu. Giáo viên quản sinh không giúp, còn bắt nó tự đứng lên ghế rửa quần, rồi phạt đứng ở cửa hai tiếng."
Anh lại nói thêm:
"Mấy ngày đầu chuyển trường đến giờ, nó thường xuyên bị phạt đứng."
Khương Noãn Noãn cau mày. Quốc Dân lắp chân giả, đứng lâu thì da sẽ bị ma sát đau đớn.
Ngồi giữa, nghe hai người nói nhỏ, cậu bé cũng lí nhí xin lỗi:
"Là em không tốt, em theo không kịp việc học."
Trước đây cậu học ở trường làng, giờ đột nhiên vào môi trường quý tộc, không thích ứng nổi. Các bạn nhỏ xung quanh cũng không ưa cậu -- làm việc nhóm, thủ công, cậu đều kém. Đi vệ sinh thì không thể ngồi xổm, cần giáo viên hỗ trợ. Mấy chuyện đó nhanh chóng lan ra, thế là bị các bạn ghét bỏ.
Thủ tục chuyển trường là Khương Noãn Noãn đi cùng, nhưng thực ra toàn bộ đều do Trạch Lâm thuê người chuyên nghiệp lo. Họ chỉ dắt trẻ đi tham quan trường, rồi tiện đường ăn KFC. Tính ra chưa đầy một tuần.
Mới đi học mấy ngày, Quốc Dân đã phải đối mặt với kỳ thi giữa kỳ và buổi họp phụ huynh.
Khương Noãn Noãn thấy cậu bé cúi đầu nhận lỗi mãi, liền siết tay nó, quay sang hỏi Trạch Lâm:
"Không phải lỗi của Quốc Dân. Nó mới đến, chưa kịp thích nghi, mà giáo viên đã cố tình làm khó? Hôm anh nhờ người lo thủ tục nhập học cho nó, đã nói thế nào với hiệu trưởng?"
"Dùng tiền đập." Anh đáp gọn lỏn.
Anh không tiết lộ thân phận, chỉ ném một khoản tiền lớn, người ta liền cho nhập học. Chắc đối phương nghĩ anh là đại gia ngốc, nhiều tiền ít não.
Khương Noãn Noãn hiểu ra:
"Vậy sau đó anh có kín đáo tặng quà cho giáo viên, nhờ họ quan tâm hơn không?"
Đây vốn là quy tắc ngầm. Nhiều giáo viên tận tâm thật, nhưng cũng không ít người thích chiếm tiện nghi. Huống hồ Quốc Dân lại là trẻ khuyết tật, càng cần quan tâm.
Thấy cô im lặng, Trạch Lâm dựa lưng vào ghế gỗ cứng, hất cằm kiêu ngạo:
"Không lo được thì đổi nguyên cả đám giáo viên!"
Rõ ràng, hai người không cùng kênh suy nghĩ.
Trong lúc họ nhỏ giọng, mấy phụ huynh khác cũng ghé tai nhau thì thầm:
"Cặp này trẻ thế, là ba mẹ của thằng bé sao? Nhìn không giống, chắc là họ hàng gì đó?"
"Người đàn ông thì không quen, nhưng người phụ nữ hình như tôi từng thấy trên TV, có khi là minh tinh? Nhìn quen lắm."
"Chắc không đâu. Nếu là minh tinh thì cô giáo chủ nhiệm đã sớm điều tra rồi."
"Dù sao thì trong nhóm phụ huynh chúng ta cũng bàn cả rồi. Đứa trẻ kia nên chuyển sang lớp thường, đừng kéo tụt thành tích lớp chọn. Lần thi giữa kỳ này so với ba lớp đầu toàn là lớp tinh anh, điểm của lớp mình tụt xa lắm."
Trong mắt họ, lớp chọn vốn để bồi dưỡng trí tuệ và mối quan hệ từ nhỏ. Tự nhiên chèn vào một thằng bé nhà quê, què chân, thành tích kém, lại như con nhà giàu mới nổi... Họ không chấp nhận.
Từ khi Quốc Dân chuyển đến, đã có không ít phụ huynh đề nghị với cô chủ nhiệm. Hôm nay họ cũng muốn nhân buổi họp này, để cô giáo nói thẳng chuyện đó với "phụ huynh" thằng bé.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận