Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 366: Đồng hành

Ngày cập nhật : 2025-09-30 12:11:59
[Ký chủ! Tôi thấy cô cũng đã quen với cuộc sống biến nhỏ này rồi, tôi tạm thời không ở bên cô nữa. Tôi phải đi xử lý chuyện có kẻ động tay động chân, đổi cả kịch bản. Cô đừng làm mấy chuyện kỳ quái gì đấy, cứ ở đây ngoan ngoãn tịnh hóa tâm hồn đi. Một thời gian nữa tôi sẽ quay lại đón cô về thế giới ban đầu.]
Âm thanh chói tai như muốn xuyên thủng màng nhĩ, ồn đến mức Khương Noãn Noãn phải lấy gối che tai, khẽ quát một câu:
"Cút đi!"
Buổi sáng hơn 10 giờ, bảo mẫu nhẹ nhàng đi ra ban công phơi quần áo.
Trạch Hằng lười biếng dựa bên cạnh hút thuốc, nhìn bà mở một chiếc váy nhỏ treo lên, gấu váy tung bay trong gió, chỗ này chỗ kia lấm tấm vết bẩn.
Anh dừng lại một chút, hỏi:
"Giặt không sạch à?"
Bảo mẫu gật đầu, bất đắc dĩ nói:
"Đúng vậy, vải này đắt, dính bẩn là khó giặt, tôi chà mấy lần cũng không ra."
Trạch Hằng nhả khói, lại hỏi:
"Bình thường con bé mua váy cỡ S là vừa phải không?"
Bảo mẫu không hiểu ý, nhưng vẫn trả lời:
"Phải M cơ. Giờ mấy cái váy đều may bó eo, nó mà ăn hơi nhiều một chút là sẽ thít bụng, mặc không thoải mái."
Trạch Hằng khẽ cười:
"Đúng là vậy thật."
Bảo mẫu thấy vậy, lại nhiều chuyện hỏi thêm:
"Cái số điện thoại tố cáo tiệm game kia là cậu gọi à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=366]

Tôi nghe cảnh sát nhắc đến rồi."
Trạch Hằng nhún vai:
"Không phải tôi, vẫn đang điều tra."
Nói xong, anh lại hỏi:
"10 giờ rồi mà con bé còn ngủ à?"
Bảo mẫu gật đầu, thu dọn thau chậu, nhỏ giọng nói:
"Chắc bị dọa sợ, nửa đêm tôi còn nghe nó nói mớ, nên để nó ngủ thêm một chút."
Trạch Hằng kẹp điếu thuốc trong tay, mắt nhìn ban công đối diện phủ đầy tường vi hồng một lúc, rồi móc điện thoại ra gọi.
Chiều hôm đó, cửa nhà Khương Noãn Noãn vang lên tiếng gõ.
Cô mặc áo ba lỗ, quần short, trong tay ôm nửa quả dưa hấu ướp lạnh đi mở cửa.
Người giao hàng đưa mấy túi hộp quà cho cô.
"Tôi không mua gì cả."
Đối phương đối chiếu địa chỉ, rồi để đồ ở trước cửa, chắc chắn nói:
"Đúng nhà này."
Người kia đi rồi, Khương Noãn Noãn lập tức chú ý đến đối diện. Trong hành lang vốn hẹp, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một gã vệ sĩ mặc vest đen, dáng người to lớn, tai còn đeo tai nghe.
Cô chớp mắt mấy cái, cúi người xách đồ vào nhà.
Vừa mở gói, toàn là mấy chiếc váy nhỏ mới tinh.
Bảo mẫu đi ra nhìn thấy, ngạc nhiên hỏi:
"Đâu ra thế?"
Khương Noãn Noãn đáp:
"Có người tặng."
Bảo mẫu ồ lên:
"A, sáng nay cậu nhóc đối diện còn hỏi dì là con mặc cỡ gì cơ mà."
Khương Noãn Noãn khựng lại, liền chân trần chạy ra ban công.
Trời nắng chang chang, cô nheo mắt, gọi to mấy tiếng sang đối diện.
Trạch Hằng nhanh chóng đi ra, tựa vào khung cửa, nhìn dáng vẻ mát mẻ của cô trong bộ đồ ở nhà, tay chân mảnh khảnh.
"Quần áo nhận được rồi chứ?"
"Tại sao lại mua cho em?" Khương Noãn Noãn chống lan can hỏi.
Anh nghĩ một lát:
"Coi như là quà cảm ơn."
"Rõ ràng là em liên lụy đến anh." Cô bất an nói, "Lẽ ra phải là em tặng anh mới đúng."
Anh không trả lời câu này, chỉ hỏi:
"Có vừa không?"
"Vừa." Khương Noãn Noãn cắn môi, lại hỏi:
"Em thấy cửa nhà anh có người đứng gác, là giám sát anh à?"
Đáy mắt Trạch Hằng tối đi, nhưng lại cười hờ hững:
"Ờ, họ nhốt anb đấy."
"Tại sao? Anh đâu có làm gì xấu."
"Sao em hỏi nhiều thế?"
Khương Noãn Noãn ngẩng đầu, bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm.
Trạch Hằng khẽ thở dài, ngón tay chỉ vào ngực mình:
"Cơ thể anh không khỏe, phải nghỉ ngơi."
Nhưng việc bị nhốt như con thú trong lồng, làm sao anh không muốn thoát ra? Đồng ý từ Lăng Cảng về đây đã là một lần giãy giụa, ai ngờ lại bị giam giữ tiếp. Một tia chán ghét lướt qua mắt anh, sắc mặt cũng lạnh xuống.
"Vào nhà đi, nóng chết rồi."
"Khoan, chờ chút đã."
Khương Noãn Noãn chạy vội vào, ôm nửa quả dưa hấu trong tủ lạnh ra, cố gắng với tay đưa qua lan can:
"Anh mau cầm lấy đi, em sắp không nổi nữa rồi, rất lạnh, rất ngọt đấy."
Nhìn cánh tay nhỏ bé run lên vì sức, Trạch Hằng đón lấy:
"Được rồi, vào nhà đi."
Đợi cô quay vào khép cửa ban công, anh cúi đầu nhìn quả dưa hấu đỏ au trong tay, hơi lạnh lan khắp lòng bàn tay.
Bất giác, khóe môi anh cong lên, bóng tối trong mắt tan đi một nửa.
Món quà cảm ơn này không chỉ vì cô dũng cảm báo cảnh sát, còn vì cô đã đem đến cho cuộc đời tăm tối của anh một chút niềm vui khác thường.
Bị giam giữ dường như cũng chẳng còn quá khó chịu nữa.
Buổi tối, cô bé chắc lo anh nhàm chán, kê đèn bàn nhỏ ra ban công làm bài tập hè. Những bài toán vừa khó vừa ngốc, đầu óc cô lại chậm, nhưng lại đáng yêu.
"Em học trung học cơ sở à? Cái này cũng không biết?"
"Đây là đề của ác quỷ rồi, tất nhiên không biết chứ!" Khương Noãn Noãn nói đầy lý lẽ. Cô đã lớn thế này, mấy đề toán cao cấp lớp chín đối với cô toàn mù tịt.
Về sau, Trạch Hằng bị làm phiền đến phát bực, giọng nói vốn trong trẻo cũng lẫn sự tức giận:
"Em ngốc hơn cả tưởng tượng của anh."
Khương Noãn Noãn buồn bã đáp:
"Anh, em thật sự cảm thấy anh là một người dịu dàng, lại còn rất tốt tính nữa."
Giờ thì cái "bộ lọc" dịu dàng sắp nát vụn, chẳng còn sót mảnh nào.
Vài giây sau, anh bất đắc dĩ thở ra:
"Đưa bút đây."
...
Nửa tháng liền, Trạch Hằng dưới sự bầu bạn của cô, không bước ra khỏi nhà, cũng nhịn được cơn buồn chán mà không hề thử trốn thoát.
Người tố giác gọi đến đường dây nóng của thị trưởng và phòng cháy chữa cháy đều là ẩn danh, địa chỉ cung cấp cũng giả. Vân Tiệp đã cử người đi tra, chuyện mới có chút manh mối.
Đợt kiểm tra đột xuất hôm đó, cảnh sát còn phát hiện KTV kia kiêm luôn dịch vụ bán dâm, thuận tiện quét sạch ổ đó. Bây giờ chẳng ai quan tâm ai là người tố giác, dù sao cũng là chuyện tốt.
Nhưng Vân Tiệp, thân là phu nhân quyền quý và là một người mẹ, lại không thể nuốt trôi cục tức này, nhất định phải trả lại cả vốn lẫn lời, tuyệt đối không chịu thiệt thòi.
Hôm đó, Khương Noãn Noãn như thường lệ đeo cặp nhỏ đi học vẽ. Vì trời mưa to ban đêm, buổi chiều bảo mẫu chạy xe điện đến bệnh viện chăm con trai vẫn đang nằm liệt giường. Khi ra ngoài lại gặp thời tiết xấu, gió to mưa lớn, xe điện dựng trong mái che cũng bị lật, bình điện còn hỏng hóc.
Bà phải đem xe đi sửa, tạm thời không về được. Đoán Khương Noãn Noãn không mang ô nên cũng đang kẹt lại ở lớp vẽ, bà liền gọi cho giáo viên, dặn đi dặn lại nhất định phải để cô bé đợi mưa tạnh mới đi, đi đường nhớ cẩn thận, về đến nơi nhớ gọi điện báo.
Đến tối 7 giờ, mưa cuối cùng cũng ngớt.
Khương Noãn Noãn như đã hẹn, dùng điện thoại của thầy cô gọi cho bảo mẫu. Bên kia bà vẫn còn ở xưởng sửa, thế là cô quyết định đi bộ về.
Bình thường giờ này, cô đã ngồi ngoài ban công với chiếc đèn bàn nhỏ làm bài tập rồi.
Không khí sau mưa đặc biệt mát mẻ.
Trạch Hằng tựa cánh tay lên lan can còn ẩm ướt, nhìn căn nhà đối diện mãi không sáng đèn. Hàng lông mày thư thái của anh theo thời gian dần nhíu lại.
Sao hôm nay vẫn chưa về nhỉ...

Bình Luận

0 Thảo luận