Địa điểm buổi tụ họp là một hầm rượu tư nhân của Lục Thành, trong phòng giải trí, ba người đang đánh mạt chược, câu chuyện cũng vừa đúng chỗ cao trào.
Phi Hân ngậm điếu thuốc, móng tay sơn đỏ tươi gõ nhẹ lên bàn, vừa đánh ra một quân bài vừa liếc nhìn Phó Thi Lưu:
"Hiếm thật đấy, Cố Đình Yến mà cũng chịu để mặc em gái mình ở nhà, còn chịu mời cô tới chơi mạt chược cơ à."
Phó Thi Lưu mỉm cười:
"Nghe ngạc nhiên lắm à?"
"Cũng khá ngạc nhiên." Phi Hân đáp nhàn nhạt: "Đến cả Lễ Tình Nhân anh ta cũng phải ở bên con bé. Tối hôm đó, hai đơn hàng ngon lành bị anh ta ném cho tôi nhặt không công. Một người cuồng em gái như thế mà chủ động hẹn phụ nữ, cô đúng là người đầu tiên đấy."
Phó Thi Lưu hỏi lại:
"Còn cô thì sao?"
Phi Hân cười nhạt:
"Tôi với anh ta chỉ là đối tác hợp tác thôi, trong mắt anh ta tôi chẳng phải phụ nữ."
Giọng điệu mang theo ý khinh thường và mỉa mai khiến bầu không khí hơi cứng lại.
Lục Thành chen lời, giọng đầy ẩn ý:
"Còn chưa biết là anh ta hẹn ai mà đã vội kết luận thế?"
Chính anh ta cũng biết, mình được mời đến đây chẳng phải vì Cố tổng làm mối sao.
Phó Thi Lưu khựng tay, nụ cười trên môi nhạt đi, nhớ lại hôm Cố Đình Yến bảo muốn "giúp cô và Lục Thành làm quen", lông mày khẽ nhíu lại:
"Phi Hân, họ đâu phải anh em ruột. Lúc trước chỉ vì thấy cô bé đó bị nhà họ Khương bỏ rơi nên mới đem về nuôi thôi. Lễ Tình Nhân trùng hợp, anh ta vốn vẫn hay chạy qua lại giữa công ty và trường học, lâu lâu mới có dịp về nhà một chuyến."
Phi Hân nhướng mày:
"Cô nghĩ vậy à?" Cô ta đánh ra một quân bài, cười nói:
"Cũng phải thôi, hai người cùng học mấy năm, chắc cô sớm coi anh ta là người đàn ông tương lai rồi nhỉ? Nghe nói mẹ anh ta - bà Lâm cũng có ý đó mà, hai nhà gần nhau, môn đăng hộ đối, quá hợp còn gì."
Nghe vậy, giữa mày Phó Thi Lưu giãn ra, nhưng trong lòng lại hơi gợn.
"Đúng là có ý như thế. Hai nhà hợp tác cũng tốt thôi, tôi chẳng có gì phản đối cả."
Lục Thành thỉnh thoảng lại liếc cô ta, thấy trong đôi mắt đẹp lấp lánh chút xuân tình, liền khẽ cười, giọng đầy mỉa mai:
"Cô chắc chắn là người ở nhà đó không phải cô vợ nhỏ anh ta tự nuôi lớn à?"
Phi Hân bỗng hạ bài, cười nói:
"Ù rồi! Mau trả tiền!"
Cô ta vui vẻ giơ tay nhận tiền. Sắc mặt Phó Thi Lưu khó coi, tiện tay ném tiền cho cô ta:
"Lục thiếu, lúc đó Khương Noãn Noãn mới mười ba tuổi thôi mà? Một người đàn ông hai mươi tuổi thích một đứa nhỏ như vậy? Đừng đùa chứ, nếu nói Cố Đình Yến xem cô bé như món đồ chơi thì còn nghe được."
Phi Hân nhận tiền, đẩy bộ bài vào khay trộn, giọng nhạt:
"Câu này nghe chẳng dễ nghe chút nào."
Lục Thành gật đầu, hứng thú với Phó Thi Lưu giảm hẳn. Trước đây chưa từng nói chuyện nhiều, cứ tưởng cô là kiểu tiểu thư nhu mì, hóa ra chỉ được cái vỏ ngoài. Trong đầu toàn rỗng tuếch, chẳng có điểm nào thu hút.
Còn Cố Đình Yến đối với cô em gái đó thích đến mức nào? Quà cáp đều mua cho cô ấy, gửi thẳng về nhà. Đến người mù cũng nhìn ra được tình cảm của anh ta là gì.
Đúng lúc đó, Cố Đình Yến dẫn Khương Noãn Noãn tới.
Vừa bước xuống bậc thang đi vào phòng giải trí, cô đã nghe rõ mồn một câu nói vừa rồi của Phó Thi Lưu "chỉ là một món đồ bị anh ta chơi đùa trong tay."
Trên mặt Khương Noãn Noãn không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại nhói lên.
Dù sao cô cũng đang hưởng thụ mọi thứ xa hoa anh ban cho, bị coi là "đồ vật" cũng chẳng sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=468]
Nhưng nghe vậy vẫn khiến cô thấy khó chịu và ý định đi du học nước ngoài trong lòng càng thêm rõ rệt.
Nghe thấy lời đó, Cố Đình Yến lập tức cúi đầu, ôm cô chặt hơn, giọng trầm thấp:
"Em không phải món đồ. Em là báu vật mà anh tỉ mỉ nuôi dưỡng."
Khương Noãn Noãn mím môi, tim đập nhanh hơn, cảm nhận được sự bảo vệ của anh, trong lòng dâng lên cảm xúc vừa ấm vừa rối.
"Cô ta thật đáng ghét."
"Đừng nghe lời cô ta."
"Ừm."
Hai người cùng bước qua tấm bình phong, xuất hiện trước mắt ba người kia.
Phi Hân đang định châm thuốc, thấy cô gái xinh như búp bê trong lòng Cố Đình Yến thì hạ tay xuống, liếc qua Phó Thi Lưu với vẻ thích thú:
"Ơ kìa, vừa nãy còn nói hiếm khi thấy anh không dẫn em gái, hóa ra đánh mạt chược cũng phải bế theo à."
Sắc mặt Phó Thi Lưu sa sầm, rồi dần trắng bệch.
"Tôi còn tưởng tối nay chỉ có bốn chúng ta thôi."
Cố Đình Yến ôm người đến ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, dịu giọng hỏi:
"Muốn ăn gì không? Để người ta làm cho."
Khương Noãn Noãn nhận lấy balo từ tay trợ lý:
"Cơm vi cá hải sâm. Anh chắc cũng chưa ăn, ăn chung với em đi."
"Được." Anh xoa đầu cô, rồi dặn người mang cho cô một ly nước cam, sau đó mới đi về phía bàn mạt chược.
Người giúp việc đang ngồi liền đứng dậy nhường chỗ.
Cố Đình Yến nhấp một ngụm rượu, thấy Lục Thành vẫn còn điếu thuốc chưa tắt thì nhắc:
"Đừng hút thuốc trước mặt cô ấy, dập đi."
Lục Thành cười khẩy, nhưng vẫn ngoan ngoãn dập thuốc:
"Anh thật sự coi cô bé như bảo bối để thờ đấy nhỉ."
"Ừ, thờ đấy." Cố Đình Yến đáp không chút do dự.
Phó Thi Lưu bị anh phớt lờ đến mức tức nghẹn, ngón tay bóp chặt quân bài suýt nứt. Cô ta cố giữ giọng bình tĩnh:
"Vậy hôm nay anh đặc biệt mời tôi đến đánh mạt chược, là để tôi và Lục thiếu làm quen sao?"
Cố Đình Yến nhìn bài, thản nhiên đáp:
"Chuyện đó không do tôi quyết. Phải xem Lục Thành."
Lục Thành cười nhạt:
"Người thì đẹp thật, nhưng tôi không ép ai cả. Rõ ràng là cô có tình ý với người khác rồi."
Phi Hân hứng chí chen vào:
"Cố tổng rõ ràng là không có hứng thú với cô ta. Thế anh thích kiểu nào? Kiểu như em gái anh à?"
Khương Noãn Noãn uống một ngụm nước cam, đối diện với mấy ánh nhìn tò mò trên bàn. Ngón tay cô xoay nhẹ chiếc bút, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn như sứ, đẹp nổi bật và rực rỡ, ánh lên vẻ trong trẻo của tuổi thanh xuân.
Phi Hân thầm nghĩ: Cô bé này đúng là có cái khiến đàn ông mê mẩn thật.
Cố Đình Yến nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu không rõ cảm xúc.
Vừa định mở miệng, người giúp việc đã mang hai phần cơm vi cá tới, cắt ngang cuộc nói chuyện.
Anh khẽ cười, ném ra một quân bài:
"Đánh nhanh lên, còn phải ăn cơm với em ấy nữa."
Kết thúc một ván, anh liền đứng dậy nhường chỗ, sang ghế sofa ngồi cùng Khương Noãn Noãn ăn tối, kiểm tra bài tập cho cô.
Phó Thi Lưu giờ thì hiểu rõ trong mắt anh, cô ta chẳng là gì cả.
Biết nhau bao năm, cô ta tự cho mình hơn hẳn những người phụ nữ khác từng ở bên anh, vậy mà anh chưa từng nhìn cô ta lấy một cái.
Cô ta rốt cuộc là gì trong mắt anh?
Cắn răng nén giận, cô ta quay sang Lục Thành:
"Lục thiếu, cho tôi xin số điện thoại nhé? Sau này có gì liên lạc thêm. Dù sao cũng là người Cố tổng giới thiệu, tôi tin mắt nhìn người của anh ấy không tệ đâu."
Vừa dứt lời, ánh mắt cô ta vẫn không kìm được mà liếc sang Cố Đình Yến, muốn xem phản ứng của anh.
Nhưng người đàn ông vốn lạnh nhạt với tất cả, người ta luôn gọi là "Cố tổng cao quý, khó gần" ấy lại đang ngồi sát bên Khương Noãn Noãn, cùng cô ăn cơm.
Thấy trong bát có món cô không thích, anh liền gắp ra ngoài, dịu giọng nói:
"Cái tật kén ăn này sửa đi."
"Vâng..." Khương Noãn Noãn cắn thìa cười khúc khích:
"Anh bảo em sửa mà vẫn giúp em gắp ra là sao?"
Cố Đình Yến đặt đũa xuống, ánh mắt cưng chiều không che giấu:
"Thành thói quen rồi, anh nuông chiều em quen rồi."
Phi Hân chống cằm nhìn cảnh tượng ấy, khẽ tặc lưỡi:
"Anh ta thật sự chơi kiểu nuôi dưỡng đấy à? Bong bóng màu hồng sắp bay đầy phòng rồi."
Lục Thành cười nhạt, uống một ngụm rượu, đẩy tấm danh thiếp tới trước mặt Phó Thi Lưu:
"Thôi, khỏi làm quen. Thực tế nhìn rồi, cũng chỉ có vậy."
Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh mà nhận tấm danh thiếp, xách túi rời đi nhưng vừa ra khỏi hầm rượu đã tức đến mức bật khóc.
Cô ta còn gọi điện cho Lâm Tiếu để "kể tội", y như học sinh mách mẹ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận