Giống hệt như đang làm chuyện mờ ám.
"Cạch" một tiếng, đóng chặt cửa lại, bờ vai đang căng cứng của Khương Noãn Noãn thả lỏng xuống. Cô quay đầu, liền thấy có người đứng ngay ban công bên cạnh. Giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, lông dựng hết cả lên, cô giật mình lùi lại mấy bước, khuôn mặt sợ hãi suýt khóc luôn.
Trạch Hằng lấy điếu thuốc khỏi khóe môi, nhả ra một làn khói, dáng vẻ lười nhác:
"Anh đây đáng sợ vậy sao? Chiều nay em còn nắm tay anh đấy."
Khương Noãn Noãn phát hiện mình vẫn chưa quen được sự đối lập lúc này của anh. Mắt cô rưng rưng nước, ôm ngực đang đập thình thịch, lắp bắp:
"Anh... sao lại... hút thuốc ở đây vậy?"
Trông cô y hệt như một "cảnh sát học đường" bắt học sinh mặc sai đồng phục.
Trạch Hằng đi đến ban công gần phía cô, khuỷu tay chống lên lan can, hỏi:
"Vì sao không được hút?"
Đương nhiên là hại sức khỏe rồi.
Lời này đến miệng, Khương Noãn Noãn lại không thốt ra, nhớ đến dáng vẻ anh cực kỳ phản cảm khi ban chiều mẹ anh nhắc chuyện sức khỏe. Cô đổi giọng:
"Em không thể hít khói thuốc thụ động, phổi sẽ đen mất."
Khói thuốc theo gió lượn sang chỗ cô, phủ một màn trắng nhạt lên gương mặt non nớt hồng hào, đôi mắt kia long lanh nước.
Trạch Hằng khựng lại, lấy điếu thuốc đang ngậm trên môi, dí tắt trên lan can rồi ném vào thùng rác cạnh đó.
"Được rồi, bảo vệ bông hoa của Tổ quốc."
Khương Noãn Noãn thở phào, lại nghe anh hỏi:
"Vừa rồi em lén lút định làm gì?"
Đương nhiên là định nghe lén chuyện nhà anh rồi.
Cô há miệng, mắt đảo quanh, ngước lên trời:
"Hôm nay cảnh sắc thật đẹp."
Trạch Hằng nghiêng mặt, nhìn trời đầy mây đen, chẳng thấy gì.
Anh cười khẽ, giọng thấp:
"Nghe lén cũng là thầy cô dạy à?"
Cô xoắn ngón tay, chần chừ bước gần về phía anh. Chiếc váy ngủ trắng cotton khẽ lay động, giọng ngập ngừng:
"Ba mẹ anh cãi nhau hả? Em không cố ý nghe đâu, tiếng to quá, truyền thẳng sang phòng em."
Cuối cùng, hai người đứng đối diện, cách nhau nửa mét.
Chỉ có dáng vẻ anh tùy ý cúi người dựa vào lan can, mới ngang tầm mắt với cô.
Trạch Hằng nghĩ ngợi, giơ tay xoa đầu cô:
"Anh sẽ bảo mẹ nói nhỏ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=358]
Cô hàng xóm nhỏ."
Vừa nãy anh còn thoang thoảng mùi thuốc bắc, giờ chỉ còn lại mùi thuốc lá nhạt nhòa.
Khương Noãn Noãn mím môi:
"Vâng."
Trong nhà, người phụ nữ chưa gác máy điện thoại, bực bội hướng ra ban công gọi:
"Nước nóng rồi, có thể tắm, Trạch Hằng."
Anh thu tay về, nhàn nhạt buông một câu:
"Anh đi đây."
Không lâu sau, tất cả âm thanh biến mất, chỉ còn gió đêm thổi vù vù, ve kêu rả rích.
Khương Noãn Noãn đứng ở ban công thêm một lúc, mới chậm rãi quay vào phòng.
Vừa ăn cơm xong, Quý Yến Sâm ngồi bên kia, giận dỗi bẻ gãy ngòi bút chì.
Cậu hiểu, Khương Noãn Noãn đã có thần tượng mới, không cần cậu nữa.
...
Trước đây, lũ trẻ trong đại viện thường tụ tập ba bốn đứa, lấy Quý Yến Sâm - thằng đẹp trai nhất - làm thủ lĩnh.
Sinh nhật của Khương Noãn Noãn mấy năm trước đều mời cậu ta và đám bạn, năm nay thì khác.
Người giúp việc đặt điện thoại xuống, sắc mặt khó coi, do dự nhìn về phía cô bé đang nhàn nhã ngồi gặm dưa hấu trên ban công.
Cô bé nằm dài trên ghế tựa, thoải mái đến mức như hóa thành một vũng bùn.
Cửa ban công nhà bên chưa đóng, Khương Noãn Noãn nghe rõ mồn một cuộc đối thoại bên trong.
Người phụ nữ nói với Trạch Hằng:
"Ngày mai mẹ có một người bạn đến, tiện thể muốn gặp con. Con đi ăn cơm cùng mẹ đi, đừng lúc nào cũng ru rú trong nhà."
Trạch Hằng:
"Không đi."
Người phụ nữ nghẹn lại, hạ giọng:
"Ở đây không có chỗ chơi đua xe, cũng chẳng có đám bạn kia. Con không thể yên phận dưỡng bệnh một thời gian, sống như người bình thường sao?"
Khương Noãn Noãn ngạc nhiên nuốt liền mấy hạt dưa.
Trạch Hằng bằng tuổi này mà còn chơi đua xe? Cô chưa từng thấy anh cầm lái bao giờ.
Không ngờ anh còn giỏi nhiều thứ cô chẳng biết.
Trạch Hằng có vẻ mất kiên nhẫn, lạnh nhạt hỏi:
"Ăn ở nhà hàng nào?"
"Thiên Ni Hạc."
"..."
Khương Noãn Noãn nhạy bén bắt được tên nhà hàng - chỗ sang trọng nhất thị trấn nhỏ này.
Tiếng bước chân bảo mẫu đẩy cửa ra cắt ngang việc nghe lén.
"Noãn Noãn."
Cô ngẩng đầu, chiếc kính râm người lớn quá khổ trên mặt bị ngón tay thô ráp gỡ xuống.
Cô hỏi:
"Sao vậy?"
Bảo mẫu ngập ngừng:
"Năm nay sinh nhật con, ba mẹ và anh trai đều không về được. Dì đã gọi cho mẹ của các bạn con, ai cũng bận không đến. Con định tổ chức thế nào?"
Bà biết Noãn Noãn trước giờ tính khí không tốt, suốt ngày vì thằng nhóc nhà họ Quý mà cãi nhau với mấy đứa con gái khác trong viện. Tình bạn đó thực ra cũng nhờ cô bé chịu chi mà duy trì.
Trước kia có đám bạn chơi cùng, Noãn Noãn cũng chẳng thấy buồn vì ba mẹ không có mặt. Trẻ con dễ dỗi, cũng dễ quên, sinh nhật vẫn ồn ào náo nhiệt. Giờ thì lạ thật, tự dưng ai cũng xa lánh con bé.
Sợ cô bé buồn giận, bảo mẫu vội vàng nói:
"Người ít cũng tốt mà, chúng ta có thể ăn cả cái bánh lớn, rồi đi công viên chơi đến tối, ăn kẹo bông mà con thích."
Khương Noãn Noãn nghe bà nói đến khô cả miệng, cười tít mắt:
"Ít người càng hay, tiết kiệm mà. Vậy mình đi Thiên Ni Hạc ăn sinh nhật nhé."
Trước kia bỏ mấy trăm tệ mời cả bàn, giờ chỉ cần hai người cũng được ăn ngon nhất. Nghĩ vậy, bảo mẫu cũng thấy vui.
"Được, để cô báo với ba mẹ con."
Ngày hôm sau.
Trong khoảng thời gian được ba mẹ cưng chiều, cô bé luôn có váy mới nhất trong tay.
Hôm đó, Khương Noãn Noãn mặc chiếc váy hai dây lụa trắng, in đầy quả dâu tây nhỏ, gần như hòa với làn da trắng sữa mịn màng của cô.
Quý Yến Sâm nhớ hôm nay là sinh nhật cô, nhưng cố tình dặn dò hết đám bạn không được dự tiệc, cũng từ chối lời mời của bảo mẫu nhà cô.
Cậu định dùng cách tệ bạc này khiến cô bé phải cúi đầu, dù sao chính cô cũng từng nói: bọn họ tuyệt giao rồi.
Nào ngờ đối phương lại xinh đẹp bước ra, như một chú thiên nga nhỏ kiêu hãnh, nở nụ cười ngọt ngào leo lên xe điện của bảo mẫu, hoàn toàn không nhìn cậu lấy một cái.
Mấy đứa bạn vây quanh Quý Yến Sâm thì thầm:
"Không phải mày nói Noãn Noãn thế nào cũng lại tìm chúng ta à?"
Tụi nó biết tiệc sinh nhật cô luôn có nhiều đồ ngon, nhưng đều nghe lời cậu, định dằn mặt cô một phen.
Kết quả giờ thì chẳng được gì.
Quý Yến Sâm hừ lạnh:
"Kệ nó, tao dẫn tụi mày đi chơi game, chẳng vui hơn ăn à?"
Mười mấy tuổi, đã có vài đứa con gái biết thầm thương trộm nhớ. Nhìn khuôn mặt đẹp trai của cậu, tim thình thịch, giọng ngọt ngào mà ẩn chút ác ý:
"Nghe cậu, giống lần trước ấy, chúng ta bỏ mặc nó, tự đi chơi thôi."
...
Khương Noãn Noãn thật sự chẳng quan tâm bạn bè có đến hay không. Điều cô để ý, là liệu hôm nay có thể chạm mặt Trạch Hằng.
Chỉ cần ngồi xa xa, lặng lẽ nhìn xem anh làm gì, anh có ngoan ngoãn ngồi ăn cơm trong bữa tiệc của mẹ không.
Giờ đây, cô cực kỳ tò mò về tất cả mọi thứ liên quan đến anh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận