Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 265: Xuất hành

Ngày cập nhật : 2025-09-17 15:20:07
Khương Noãn Noãn hừ nhẹ:
"Cảm ơn anh nhé, thật là chu đáo."
"Nhưng mà..." Cố Thời Châu từ trên giường đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt cô:
"Anh nhớ em mở studio ở Lăng Cảng, chủ yếu chỉ vẽ bản thiết kế thôi. Sao còn phải đi công tác?"
Khương Noãn Noãn đáp:
"Em hay tham gia hoạt động từ thiện."
Cô xoay người ra phòng khách lấy túi. Cảm giác khó chịu giữa hai chân khiến bước đi của cô hơi gượng gạo.
Cố Thời Châu đối với "kiệt tác" của mình tối qua khá hài lòng, chỉnh lại áo choàng ngủ trên người, cầm chìa khóa xe đi đến bế cô lên:
"Anh đưa em về."
Tối qua điện thoại Khương Noãn Noãn reo không ít lần.
Có cả của Phi Cẩm Triệu, cũng có của Trạch Lâm.
Ngồi vào xe, cô liếc nhìn người đàn ông đang lái, lén gửi hai tin nhắn:
Gửi Phi Cẩm Triệu: [Tối qua em về đến nhà là ngủ quên, mệt quá nên không nghe thấy.]
Gửi Trạch Lâm: [Hẹn gặp ở sân bay.]
Cố Thời Châu liếc mắt sang:
"Nhắn tin cho Phi Cẩm Triệu?"
Ngón tay Khương Noãn Noãn hơi khựng lại, cô quay đầu nhìn anh:
"Vấn đề công việc."
Anh nhướng mày:
"Đừng có lừa anh. Tối qua anh ta gọi cho em."
Khương Noãn Noãn: "..."
Tối qua ân ái làm tâm trạng anh hôm nay cực kỳ tốt. Đến nơi, anh còn đưa tay chạm chạm mũi cô:
"Đừng gây thêm rắc rối."
Khương Noãn Noãn cười, nghiêng người ghé sát:
"Có anh chống lưng rồi mà."
Cố Thời Châu bóp cằm cô, hôn xuống môi:
"Cô nàng hư hỏng."
Khương Noãn Noãn ngửa người tránh, cười khẽ:
"Phim mới cố gắng nhé, em sẽ đến thăm đoàn phim."
Anh khẽ nhếch môi:
"Ừ."
Xe vừa rời đi, hệ thống 66 vang lên báo cáo thành quả từ tối qua đến nay:
[Độ hảo cảm của Cố Thời Châu: 60,5%. Alipay nhận 60 triệu.]
[Anh ta phát hiện bí mật của cô rồi.]
Khương Noãn Noãn xách hành lý lên nhà, vừa thu dọn vừa đáp:
"Trong dự tính cả thôi. Dù gì tôi và Cố Đình Yến từng làm tình nhân một năm, Cố Thời Châu tất nhiên nghĩ bọn tôi từng ngủ với nhau. Huống hồ tối qua đúng là một cú sốc bất ngờ."
Hệ thống 66 trầm giọng:
[Tôi hơi bất an.]
Khương Noãn Noãn thay quần jeans lót lông, vừa bước đi được vài bước đã làm mặt đau khổ.
Thôi.
Vẫn nên mặc váy thì hơn, chỗ kia cọ sát khó chịu quá.
"Bất an gì cơ?" Cô vừa đổi váy vừa hỏi.
Hệ thống 66 thở dài:
[Nói không rõ, chỉ là cảm giác thôi.]
Khương Noãn Noãn:
"Khi kết thúc nhiệm vụ thì biết."
Cô kéo vali đến sân bay. Trạch Lâm đã chờ sẵn.
Anh ta một mình, kéo theo một chiếc vali, đứng dưới vòm kính lớn sáng sủa, không đội mũ, mái tóc xoăn vàng nhạt hơi rối. Nắng ngoài cửa kính tràn vào, soi nghiêng gương mặt sắc nét của anh, đẹp như bức tranh.
Khương Noãn Noãn đứng cách vài mét. Bao nhiêu ánh mắt tò mò nhìn trộm anh, vậy mà Trạch Lâm vẫn để lộ toàn bộ gương mặt, ung dung kiêu ngạo.
Có một cô gái xinh đẹp tiến lại, khẽ nói gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=265]

Anh cau mày, lùi lại vài bước, vẻ mặt lập tức trở nên chán ghét.
Thiên thần phút chốc hóa ác quỷ, dọa cô gái kia sợ quá phải rút lui.
Khương Noãn Noãn thấy anh dữ dằn mà lại đáng yêu, khóe môi vừa nhếch lên đã bị ánh mắt anh bắt gặp.
Trạch Lâm lập tức quay cả người lại đối diện cô, không còn vali che chắn, trên tay còn cầm một chiếc khăn choàng lông gấu màu trắng, rất bắt mắt.
Anh đi tới, đặt khăn lên vai cô:
"Trả lại cô."
Khương Noãn Noãn đứng yên:
"Không thấy tay tôi đều bận sao? Anh giúp tôi quàng lên đi."
Trạch Lâm cúi mắt nhìn, thấy tay trái cô xách cặp laptop, tay phải kéo vali, trên còn để thêm túi xách.
Ý nghĩ "giúp cô xách đồ để rảnh tay" thoáng qua đầu nhưng anh bỏ qua, vẫn giữ vẻ mặt "không tình nguyện", miễn cưỡng giơ tay mở khăn choàng.
Khương Noãn Noãn bước lên một bước, ngẩng đầu, để lộ cần cổ trắng nõn, mái tóc đen mượt xõa xuống sau lưng, càng tôn lên làn da mịn màng.
Anh vòng khăn qua cổ cô, động tác có chút vụng về.
Khương Noãn Noãn nhắc nhở:
"Anh phải kéo tóc tôi ra, không thì vướng khó chịu lắm."
"Lắm chuyện thật."
Miệng anh nói thế, nhưng tay vẫn luồn vào khăn, lướt qua gáy cô, cẩn thận kéo tóc ra ngoài.
Khương Noãn Noãn hơi cúi đầu, từng cử chỉ và góc độ đều toát lên nét quyến rũ mơ hồ.
Hệ thống 66: [Alipay nhận 10 triệu. Độ hảo cảm của Trạch Lâm: 38%.]
Cô vừa mỉm cười thì anh đã đặt tay lên cổ cô, vén tóc hỏi:
"Cái này là gì? Sao đỏ thế?"
Ngón tay cái anh ấn lên vết đỏ, Khương Noãn Noãn sững lại, lập tức nhớ ra "tác phẩm" của ai, vội vàng chữa cháy:
"Có lẽ dị ứng, lúc trên đường đến đã thấy ngứa."
"Dị ứng?" Đôi mắt xám tro của anh dõi thẳng vào cô, lộ rõ nghi ngờ.
Khương Noãn Noãn suy nghĩ vài giây, kéo tay áo lên cho anh xem:
"Ừ, sáng nay tôi tắm bằng viên sủi bồn tắm mới, bị thế này đó."
Trên tay quả nhiên cũng có vài vết đỏ, nhưng cô nhanh chóng hạ tay xuống.
"Chắc thành phần không hợp."
Trạch Lâm thu tay lại, mím môi, ngập ngừng:
"Đi bệnh viện nhé?"
"Không cần, hôm nay chắc sẽ lặn thôi."
Khương Noãn Noãn lấy trong túi ra một viên kẹo dẻo, bóc vỏ rồi đưa thẳng đến môi anh:
"Ăn đi."
Ngón tay cô ấn kẹo vào miệng anh, đầu ngón chạm nhẹ lên môi anh, thậm chí lướt vào một chút rồi mới rút ra.
Trạch Lâm giật mình lùi lại một bước, cắn mạnh viên kẹo.
Mềm mềm, ngọt ngào.
Khương Noãn Noãn cười cong mắt:
"Thế nào? Lần này là kẹo dẻo đó."
"Cũng... được." Anh nghiêng đầu né tránh, cố đè nén cảm xúc khác thường dâng lên, không hỏi thêm về vết đỏ kia.
Loa phát thanh vang lên thông báo chuyến bay đi Hải Bình mời đến cổng B2 làm thủ tục.
Hai người nối đuôi nhau lên máy bay.
Khương Noãn Noãn muốn cất vali lên giá hành lý, Trạch Lâm vẫn ngậm kẹo, đưa tay nắm lấy tay cầm vali, vô tình che khuất cả bàn tay nhỏ của cô.
Cảm giác mềm mại trong tay gợi lại xúc cảm vừa rồi nơi môi.
"Để tôi."
Cô gật đầu, buông tay, nhìn anh cất vali gọn lên.
Sau khi ngồi xuống ghế, Khương Noãn Noãn hỏi:
"Anh đã tìm hiểu tài liệu về Hải Bình chưa?"
Trạch Lâm lấy tập tài liệu trong ba lô đưa cho cô.
Cô mở ra xem.
Người họ cần giúp đỡ chính là "Hoa Hoa" - bạn thân Quốc Dân, ở một ngôi làng nghèo hẻo lánh trong núi sâu của Hải Bình.
Tên thôn: Thôn Địa Lôi.
Theo thông tin Trạch Lâm nhận được, Làng Địa Lôi nằm sát biên giới, một mặt giáp biển, một mặt giáp thành phố. Nơi này từng là chiến trường năm xưa.
Do vị trí đặc biệt, lại từng bị xâm chiếm, để bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, khi dân cư sơ tán, nhà nước đã cho chôn rất nhiều mìn ở đó.
Sau này chiến tranh qua đi, dân dần quay về, nhưng số mìn chôn dưới đất quá nhiều, chuyên gia rà phá cũng không thể ước lượng chính xác, càng không thể loại bỏ hết.
Thế là dân làng tự học, tự tham gia vào đội rà phá bom mìn.

Bình Luận

0 Thảo luận