Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 364: Đánh người

Ngày cập nhật : 2025-09-30 12:11:59
Tên tóc đỏ bị gương mặt xinh đẹp của Khương Noãn Noãn hấp dẫn, đứng thẳng lên, chỉ vào mình:
"Yo, Noãn Noãn à, còn nhớ anh không? Trước đây từng cùng em chơi game đó."
Sắc mặt Lưu Tuyết cứng lại, ngẩng phắt đầu:
"Anh cũng từng chơi game với nó à?"
Sao mấy thằng con trai mình quen hoặc chủ động bắt chuyện, đều có dính dáng tới Khương Noãn Noãn hết vậy!
Cô ta sinh ra chỉ để làm nền cho người khác sao!
Tóc đỏ chẳng mấy bận tâm:
"Ừ thì, từng chơi ở tiệm game."
"Em đi đây."
Cô ta không nói thêm lời nào, quay đầu chạy vọt ra khỏi ngõ nhỏ.
Khương Noãn Noãn bị cô ta va vào một cái, cũng bước theo sau mấy bước, bỗng cao giọng hỏi:
"Cậu có biết tiệm game bị đóng cửa rồi không?"
Lưu Tuyết thoáng sững lại, càng chạy nhanh hơn, tay còn giữ chặt vạt váy:
"Không biết!"
Trên người cô ta mặc một chiếc váy cùng thương hiệu với bộ Khương Noãn Noãn từng mặc lúc sinh nhật gần đây, mà trong huyện này không có bán, chỉ có thể đặt ngoài.
Chẳng lẽ Lưu Tuyết cũng vừa mới sinh nhật sao?
Khương Noãn Noãn hơi nheo mắt.
...
Một thời gian sau, trước cổng khu viện xuất hiện mấy người lạ, trên cổ đeo dây chuyền vàng to, miệng ngậm tăm, chẳng làm gì, chỉ đứng chình ình nhìn chằm chằm người ta.
Có người trong viện hỏi bọn họ làm gì, nhưng họ không trả lời, chỉ kê một cái bàn ngay cổng, vừa uống rượu vừa đánh bài không ăn tiền, cũng chẳng phạm pháp gì. Gọi cảnh sát tới cũng chẳng có tác dụng.
Khương Noãn Noãn mua một hộp kẹo bạc hà hình điện thoại nhỏ trong cửa hàng tạp hóa, cắn một viên trong miệng, rồi hỏi:
"Họ tìm ai vậy?"
Bà chủ quán đáp:
"Hình như là đòi nợ đó, nhưng không biết nhà ai nợ, mặt mũi cũng chẳng thấy, phiền phức thật."
Lời vừa dứt, thì Trạch Hằng mặc áo thun đen, từ trong tòa nhà chậm rãi đi xuống, lười nhác châm một điếu thuốc, bước trên nền lá rơi loang loáng ánh chiều tà tiến ra ngoài.
Khi Khương Noãn Noãn quay lại chú ý, thì anh đã đi tới cổng khu rồi.
Vài tên đàn ông to con mặc áo ba lỗ đen lập tức đứng dậy, vây chặt lấy anh.
Không biết họ nói gì, một chiếc xe van chạy đến, chắn mất tầm nhìn căng thẳng của Khương Noãn Noãn.
Đợi xe chạy đi, nơi đó đã chẳng còn ai.
Tim cô lập tức thắt chặt, đập bàn quầy hét lên:
"Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!"
"Báo gì chứ." Bà chủ quán không thấy bên ngoài có chuyện gì, chỉ nói:
"Chúng tôi đã gọi cảnh sát mấy lần rồi, bảo dẹp bọn họ đi, nhưng họ chỉ đứng ăn uống ngoài cổng thôi, có phạm pháp đâu, ai làm gì được."
"Trời ơi..."
Khương Noãn Noãn vội vàng chạy về nhà, cầm điện thoại bàn gọi cảnh sát.
Nhưng khi nhân viên trực hỏi địa chỉ, đầu cô choáng váng, thật sự không biết bọn họ bị đưa đi đâu.
"Là bắt cóc, lên xe rồi bị đưa đi."
"Vậy biển số xe đâu?"
Cô lại ngẩn người, đâu phải có mắt xuyên thấu, xe chạy ngang qua, sao mà thấy được biển số.
"Có thể... là tiệm game, bọn họ có thể đưa tới tiệm game, vì chỗ đó bị tố cáo vi phạm, ông chủ muốn trả thù."
May mà cảnh sát chuyên nghiệp, nói sẽ phái xe tuần tra đến kiểm tra.
Khương Noãn Noãn mới vội vàng cúp máy, cầm chìa khóa chiếc xe điện nhỏ của bảo mẫu để lại, phóng đi ngay.
Bảo mẫu vừa vo gạo chuẩn bị nấu cơm, nghe thấy tiếng động, đi ra gọi:
"Noãn Noãn?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=364]

Sắp ăn cơm rồi, trời tối rồi đấy, đừng có đi chơi nữa."
Không ai đáp lại.
Thấy Khương Noãn Noãn len lén chạy xe điện ra ngoài, Lưu Tuyết ở cửa sổ nhìn thấy, tim đập thình thịch, gương mặt nhỏ bé tràn đầy hoảng sợ:
"Mẹ, hình như anh trai kia bị bắt đi rồi."
Người phụ nữ đứng sau lưng cô, lạnh nhạt hỏi:
"Con lúc đó nói gì với họ?"
Lưu Tuyết lí nhí:
"Con... con chỉ nói địa chỉ của người tố cáo thôi."
Người phụ nữ vỗ vai cô:
"Dù sao thì nhà mình tố cáo cũng không sai, là bọn họ tìm nhầm người."
Lưu Tuyết run rẩy:
"Nhưng... nhưng họ có đánh chết anh trai đó không? Nếu xảy ra án mạng thì sao?"
Bà ta liếc xéo cô:
"Đồ vô dụng, lúc mua váy mới cho mày sao không nói thế? Hay mày muốn để ba mày bị đánh hả? Nếu chuyện này lộ ra, ba mày mất việc ở đường sắt, cả nhà ăn gió Tây Bắc chắc?"
Lưu Tuyết im bặt.
Nỗi sợ hãi cùng mặc cảm tội lỗi đã lấp đầy tâm hồn non nớt của cô ta.
Đây là lần đầu tiên cô ta làm chuyện xấu như vậy, nhưng lại nhận được một chiếc váy và đôi giày mới đắt nhất trong tủ, thay thế Khương Noãn Noãn, làm công chúa một lần.
...
Trước khi xuyên không, Khương Noãn Noãn cũng từng chạy xe điện đi làm, nên giờ đội mũ bảo hiểm lên, điều khiển rất chắc tay, vừa nhanh vừa vững, phóng thẳng đến tiệm game.
Cô biết Trạch Hằng sẽ không chết, nhưng lại sợ hiệu ứng cánh bướm vì sự xuất hiện của mình gây ra thay đổi ngoài ý muốn.
Đi xe hơn mười phút, cô đã tới dưới lầu tiệm game.
Cảnh sát vẫn chưa đến, tiệm game trông vẫn bị niêm phong, cửa khóa chặt, đèn trong tối om, nhìn qua kính cũng không thấy bóng người.
Có vẻ không phải ở đây.
Cô gấp tới toát mồ hôi trán, óc xoay nhanh như điện.
Khoan, cô nhớ bạn học cùng lớp vẽ từng nói... tiệm game này là của ông chủ KTV lớn nhất thành phố.
Đúng lúc đó, xe cảnh sát hú còi lao đến, dừng ngay bên đường.
Không chờ họ xuống xe, Khương Noãn Noãn lập tức mở cửa ngồi vào, gấp gáp nói:
"Đến KTV lớn và đắt nhất trong thành phố, mau lên!"
...
Lúc này, Trạch Hằng bị đè trong một phòng bao.
Ngoại hình xuất sắc khiến đám đàn ông trong quán ngẩn người.
Một tên kẹp điếu thuốc, hừ cười:
"Thằng nhóc trông cũng sáng sủa mà làm ăn chẳng ra gì. Nói rõ ràng là không tố cáo nữa, đồ cũng đổi cho mày rồi, thế mà còn để người tới gây sự với tao. Biết tao bị phạt bao nhiêu không?"
Trạch Hằng thản nhiên:
"Bao nhiêu?"
Hắn ta giơ hai bàn tay, giọng cực kỳ khoa trương:
"Phạt 200 ngàn, còn bị đình chỉ kinh doanh! Mày nói tao nuốt nổi cục tức này không? Nghe nói mày còn lấy được thưởng tố cáo một vạn, mày mà thật sự thiếu tiền, trực tiếp tới tìm tao chẳng phải xong sao, cần gì phải chơi bẩn thế này. Giờ gặp mặt khó coi quá."
Trạch Hằng ngẩng mắt, giọng nhạt:
"Vậy ông muốn sao?"
"Chặt một ngón tay nhé? Ngón trỏ chẳng hạn, coi như hình phạt vì dám gọi điện tố cáo tao."
Gã cầm con dao nhỏ trong đĩa trái cây, hung hãn:
"Chưa ai từng chơi tao thế này, để tao thử trên mày một lần, yên tâm, tao sẽ không động đến người nhà mày."
Hắn liếc mắt ra hiệu cho đám đàn em, muốn ép Trạch Hằng quỳ xuống.
Nhưng anh cứng như sắt, đôi chân dài thẳng tắp, vai rộng lưng thẳng, quyết không quỳ.
Bị đá một cú sau gối, anh cũng chỉ khụy nhẹ, chống tay lên bàn, giọng lạnh lùng:
"Tôi á, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng quỳ, các người nên dừng lại thì hơn, tôi sẽ cố gắng kiềm chế không nổi giận."
Lời khiêu khích khiến tên đàn ông ở ghế chính giận điên, hắn quát:
"Kéo tay nó ra đây cho tao!"
Tình hình sau đó đảo ngược chỉ trong chớp mắt.
Trạch Hằng vung tay phải, chụp lấy cái gạt tàn trên bàn, bất ngờ phản công, đập thẳng vào đầu kẻ đang giữ chặt mình, liên tiếp ba lần, lần nào cũng cực mạnh, không thể ngăn nổi.
Tên đó máu chảy xối xả, ngã xuống đất co giật.
Gạt tàn vấy máu rơi khỏi tay, Trạch Hằng tung quyền đánh mạnh vào bụng một tên khác, nắm đấm rít gió, xương sườn vang rắc một tiếng nhỏ, đối phương đau thét ngã nhào.
Lúc này, Trạch Hằng chẳng khác nào con sói đói xé bỏ lớp da cừu, vẻ ngoài ôn hòa giả dối tan vỡ, trong mắt lóe lên tia tàn độc u ám.
Cậu bước tới, rút lấy cây gậy bi-a, xoay trong lòng bàn tay.
Đi ngang cửa, anh khóa chặt lại, dịu giọng:
"Người đông tôi đánh không lại, nên đành phải làm vậy."
"Thằng... thằng điên, mày muốn chết à?"
Trạch Hằng gật đầu:
"Đúng, tôi không sống được bao lâu nữa."
Anh siết gậy trong tay, liếm môi, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ hưng phấn quỷ dị:
"Vậy thì, tiếp tục chứ?"
Tên đàn ông ngồi trên ghế sofa hốt hoảng, điếu thuốc rơi khỏi tay, trong đầu chỉ lóe lên một từ--
Điên.
Thằng này đúng là điên rồi.
Ai đời lại dùng gạt tàn đập người muốn chết cơ chứ!
Đến hắn còn chưa từng nghĩ tới việc giết ai.

Bình Luận

0 Thảo luận